"... Hự..." Bắc Hàn bế quan liền một tháng tiếp theo, mở mắt liền ho ra một ngụm máu...
Nhưng hắn lúc này không quan tâm, bật cười to sử dụng cả uy áp đến mức núi Bắc Dật của Bắc Kha cũng như bị động đất cấp nhẹ, các đệ tử sắc mặt trắng bệch...
"Hoá ra là thế... Hoá ra là do ta....!" Bắc Hàn cầm Vô Cực kiếm chém lung tung loảng xoảng đồ xung quanh đó.
Ngữ Kỳ đang cầm hai chân của Phàm Minh múa máy lung tung, hắn nhắm mắt buông xuôi số phận mặc kệ cô làm gì thì làm... 8 tháng qua thôi thì cũng quen rồi...! Nhưng ngay sau đó cô buông hắn ra sắc mặt cực kì kém, Phàm Minh nhíu chặt mày cảm nhận được uy áp liền dùng chân mèo chạm vào cô đánh tan uy áp kia.
Mẹ nó, nam chính! Ngươi rảnh rỗi thả uy áp diện rộng vậy như thế làm gì? Ngữ Kỳ vuốt vuốt ngực khó chịu xuống.
Trong động bế quan.
"Dừng lại mau Hàn Huynh!" Bắc Kha sắc mặt cũng không mấy tốt phá cấm chế bế quan của hắn đi vào.
Lúc này cũng tụ tập cả các trưởng lão, có đệ tử đi theo cũng bị hộc máu ra ngoài vì uy áp của hắn. Lộ Lộ sắc mặt cũng đau đến cổ họng toàn mùi máu tanh đứng sau Bắc Kha
Bắc Hàn lạnh lùng nhìn tất cả ở đây, ánh mắt dừng lại ở Lộ Lộ bay nhanh tay tới bóp cổ nàng ta nâng lên khiến nàng ta phải kiễng chân, hắn dùng thần thức như mũi tên đâm thẳng vào thức hải của nàng ta.
"Aaaa... Không muốn, sư phụ! Người tha cho ta!" Lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-phan-cong-cua-nu-phu/1491578/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.