Vừa về tới môn phái mọi người đã nghênh đón mở tiệc rượu mừng. Nguyệt Diệp từ đầu tới cuối không nói chuyện với cô chỉ cúi đầu uống rượu, cô muốn sang ngồi cạnh anh nhưng rốt cuộc Bắc Hàn kéo tay đành phải ngồi chung chỗ với hắn. Lộ Lộ muốn ngồi gần Bắc Hàn nhưng một đệ tử tu vi trúc cơ trung kỳ không có cửa ngồi cùng các vị tiền bối. Nàng ta đưa ánh mắt lên nhìn hắn cầu xin mà Bắc Hàn chỉ nhìn Ngữ Kỳ, một khắc cũng chưa nhìn qua nàng ta, làm nàng ta phải cắn răng hậm hực xuống đúng vị trí mình ngồi.
"Con không sao chứ?" Lúc này Bắc Hàn mới có cơ hội hỏi cô, lo lắng nhìn từ đầu tới cuối.
Ngữ Kỳ lắc đầu chỉ nhìn chằm chằm Nguyệt Diệp không thèm nhìn cô chăm chú uống rượu. Trong lòng có chút bực bội cùng mệt mỏi, Bắc Kha đang tính nói cô về núi Tiên Dật đi nhớ tới căn phòng đầy chữ khắc lại đành nói:
"Ngươi qua phòng của Nguyệt Diệp đi." Dù gì sắp tới cũng thành đạo lữ, chuyện này cũng không cần kiêng kị nữa.
"Không được!" Bắc Hàn nhíu chặt mày kiếm, hắn không muốn cô và Nguyệt Diệp một đêm bên nhau!
"Hàn Huynh, vậy huynh muốn nàng nghỉ đâu?" Bắc Kha thở dài, hắn cảm nhận được ác ý của sư muội Ngữ Kỳ nha. Nếu sắp xếp ngủ ở phòng nàng ta chỉ sợ người nói không được là Lộ Lộ.
"Phòng ta!"
"Bắc Hàn!" Bắc Kha nghiêm trọng nói không gọi Hàn Huynh nữa, Ngữ Kỳ thậm chí không thèm liếc nhìn Bắc Hàn mà chỉ cố làm sao cho Nguyệt Diệp hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-phan-cong-cua-nu-phu/1491572/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.