Nguyệt Diệp muốn xông lên kéo Ngữ Kỳ nhưng ma tộc như điên cuồng tấn công làm anh không ngơi tay được đành xông lên đánh luôn dùm phần của Bắc Hàn nói:
"Bắc sư thúc, mau cứu người. Người tu vi cao như vậy sẽ không bị ảnh hưởng bởi vực ma tộc nhất định sẽ cứu được, cứu Ngữ Kỳ!" Ngữ Kỳ đang tóm cành cây nghe thấy trong lòng liền ngọt ngào hẳn. Dù nghe đi nghe lại cô cũng không thấy chán...
Bắc Hàn gật đầu chạy về phía vực nhìn thấy hai người vẫn nắm được cây trên vực thở phào nhẹ nhõm.
"Sư phụ... Tay... Đau quá..." Lộ Lộ lúc này nước mắt rơm rớm máu trên tay cũng chảy ra y như kiếp trước.
Cô cảm thấy cực kì ba chấm nhìn chằm chằm hai người điên diễn kịch quỳnh dao, Ngữ Kỳ không muốn anh quá lo lắng mới bám chặt lấy cành cây cố sức gọi to
"Nguyệt Diệp! Ta cấm huynh qua đây, tập trung đánh cho ta! Huynh qua đây ta liền thả tay!" Cô vẫn nhớ thời khắc kết giới của anh vỡ ra, Ngữ Kỳ không muốn anh bị thương thêm dù chỉ một chút!
Nguyệt Diệp nghe xong cắn răng gào lên "Thế thứ nhất: Vạn Băng Hoa!" Hàng vạn bông hoa băng đâm xuyên ma tộc, Bắc Kha lúc này kinh ngạc lẫn vui mừng nhưng vẫn phải tập trung đánh.
"Thế thứ ba: Sát Thiên Hoa!" Anh đang cố đánh nhanh thắng nhanh nhất có thể. Kiếm bổ xuống đất tạo thành bông hoa sen khổng lồ nuốt chửng đám ma tộc ở phương diện rộng.
Bên này Bắc Hàn muốn hướng Ngữ Kỳ kéo cô lên, Lộ Lộ như cũ vờ lung tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-phan-cong-cua-nu-phu/1491568/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.