Tuấn Duật sáng tỉnh dậy thập phần tâm trạng không hề tốt, mở cửa phòng thấy Ngữ Kỳ đang nấu chút gì đó ở dưới bếp tâm trạng lại càng trở lên kỳ quặc. Hắn đêm qua mơ rất kỳ lạ, hắn mơ thấy hắn từng là vua.
"Dậy rồi? Lại ăn chút mì rồi cầm đồ đi đi" ý cô là mau lượn đi, đừng có ở nhà bổn cung ăn vạ! Ngữ Kỳ ôm hai chén mì trứng để xuống bàn
"Cô không thể nấu gì hơn ngoài mì hay sao?" còn có không tốt cho bảo bảo nữa, nhưng hắn lại cảm thấy mở miệng nói câu này không phải quan tâm cô hay sao? Cô tưởng hắn thích cô thì sẽ thật phiền phức.
Cô suy nghĩ một chút rồi nở nụ cười thật tươi "Có nha, tôi biết luộc trứng, luộc rau, luộc thịt, còn có biết nấu mì!"
Mù mắt chó hắn rồi, à không là mù mắt hắn rồi thôi, cô có thể đáp lại một cái giọng điệu tự tin vậy sao? Tuấn Duật thở dài một hơi nghiêm giọng "Ngữ tiểu thư, cô nên nhớ rằng trong bụng cô có con của tôi. Tôi muốn đứa trẻ ra đời một cách bình an, cô là một người mẹ nên chăm sóc kỹ càng cho đứa trẻ này"
Ngữ Kỳ đang ăn mì đến vui vẻ rồi bỗng chốc dừng lại cười nhạt gật đầu tỏ ra ý biết rồi, trong lòng Tuấn Duật có chút kỳ lạ nhưng kiềm chế bản thân không nói gì ăn sạch bát mì rồi đứng lên định cầm hai bát đem đi rửa thay cô.
"Không cần đâu, tôi tự rửa cũng được" cô sao dám để nam chính đại nhân rửa bát đây? Tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-phan-cong-cua-nu-phu/1491502/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.