“Giang tiểu thư.” Vu Giai mỉm cười, nụ cười hoàn mỹ, không có một chút khuyết điểm nào.
Nụ cười trên mặt Giang Yến Linh không còn được tự nhiên, mỗi lần ở trước mặt Vu Giai, cô ta kiểu gì cũng sẽ bất giác cảm thấy thua kém. Làm việc cùng Lý Tu lâu nay, cô ta biết phòng làm việc có cổ phần của Vu Giai, trong lòng luôn cảm thấy Vu Giai như như giòi đục xương, cô ta đi đến đâu Vu Giai cũng đi tới đó. Giang Yến Linh là một cô gái thông minh, cô ta nhanh chóng thăm dò được tính cách của Lý Tu, cảm thấy anh ta so với Khương Duy tốt hơn rất nhiều, lại nghĩ đến thanh danh của cô ta, cảm thấy dựa vào Lý Tu là biện pháp tốt nhất. Cô ta thả chút thính, quả nhiên Lý Tu giống con ruồi mà bu vào.
Con người luôn có lòng tham không đáy. Lúc đầu Giang Yến Linh chỉ nghĩ dựa vào Lý Tu để cô ta thoát khỏi cuộc sống khổ cực. Nhưng lúc đạt được mục tiêu lại càng muốn nhiều hơn nữa, muốn thôn tính cả cổ phần của Vu Giai trong phòng làm việc.
Đây là một việc không dễ gì thực hiện, mặc dù Lý Tu đối với cô ta không tệ. Nhưng trong suy nghĩ của Lý Tu, cô ta so với Vu Giai chính là cơm trắng so với nốt ruồi chu sa. Hơn nữa phòng làm việc còn có người đại diện của Vu Giai là Khang Dĩnh Phong. Người đại diện này vô cùng khôn khéo, sắc sảo. Cô ta chỉ có thể đè nén suy nghĩ của mình, từ từ mưu tính. Cũng may cô ta được vận mệnh chiếu cố. Cô ta mang thai rồi.
Đây là đứa con đầu lòng của Lý Tu, cũng là lần đầu tiên có người phụ nữ mang thai con của anh ta. Thế nên đãi ngộ dành cho Giang Yến Linh tăng lên tận mười lần.
Giang Yến Linh cũng rất biết cách làm thế nào để nắm được trái tim Lý Tu.
Vu Giai nghe được tin tức này từ Khang Dĩnh Phong, cô mỉm cười nhìn bụng Giang Yến Linh còn chưa lộ ra. Gặp phải cô gái biết nắm bắt cơ hội, không từ thủ đoạn như Giang Yến linh, ở kiếp trước cô thua thật đúng là không có gì oán trách.
“Nói mới nhớ, tôi và Giang tiểu thư cũng coi là quen biết đã lâu. Không nghĩ tới chúng ta còn có lúc ngồi xuống cùng nhau nói chuyện phiếm một cách bình tĩnh như vậy”. Vu Giai mỉm cười, cô gác một chân lên: “Chúc mừng Giang tiểu thư nhá. Không biết ngày cưới của cô và Lý tiên sinh đã được định chưa nhỉ? Đến lúc đó tôi nhất định sẽ đi một phong bao thật dày. Với lại, hiện tại bụng Giang tiểu thư vẫn chưa to, bây giờ đi xử lý là vừa vặn, đợi thêm ít ngày nữa, chỉ sợ không kịp. Đến lúc xảy ra chuyện, dù cho Giang tiểu thư và Lý tiên sinh đều không quan tâm thì cũng nên suy nghĩ cho đứa trẻ, kẻo danh tiếng lại không tốt”.
Vu Giai sớm đã nhìn thấy Lý Tu đứng ở cửa qua hình ảnh phản chiếu trong gương, cô cũng không phải không biết chuyện Lý Tu có ý với cô. Nghĩ đến ánh mắt Lý Tu nhìn cô trước đó, cô cảm thấy vô cùng sảng khoái. “Lý tiên sinh yêu thích Giang tiểu thư như thế, chắc hẳn sẽ không để cho Giang tiểu thư chịu bất kỳ ủy khuất gì, tôi còn thực sự ghen tị với Giang tiểu thư đấy, có thể tìm một người chồng quan tâm như thế.”
Cô đưa đánh trống lảng, để về sau lỡ như cô ta có động thủ thì còn phân tán sự chú ý đi được.
Đối với chuyện Giang Yến Linh mang thai con của anh ta, Lý Tu vô cùng vui vẻ, chuyện này với anh ta là một trải nghiệm mới lạ, dù sao Giang Yến Linh cũng là cô gái xinh đẹp. Anh ta tự nhận mình không phải một người đàn ông cặn bã, dù đối với trẻ con hay đối với Giang Yến linh đều luôn rất tốt. Chỉ là anh ta đã bỏ qua nhiều vấn đề quan trọng, bao gồm cả Vu Giai.
Anh ta mừng rỡ vì chuyện Giang Yến linh mang thai con của anh ta, nhưng lại chưa từng nghĩ tới việc kết hôn với Giang Yến Linh. Trong lòng Lý Tu, đối tượng tốt nhất để kết hôn vẫn luôn là Vu Giai, nhưng khi mọi chuyện xảy ra, đột nhiên anh ta phát hiện suy nghĩ này không ổn. Với xuất thân của Vu Giai thì anh ta không có cửa, nhất là khi cô biết chuyện Giang Yến Linh mang thai con của anh ta.
Anh ta đứng ở cửa, nghe Vu Giai mỉm cười chúc phúc anh ta với Giang Yến Linh, thân thể bỗng trở nên cứng đờ.
Giang Yến Linh nhìn thấy anh ta, nở một nụ cười, đứng dậy đi về phía anh rồi thân mật gọi tên của anh ta.
Lý Tu hốt hoảng đẩy cô ta một cái.
Vu Giai kinh ngạc nhìn Giang Yến Linh bị Lý Tu đẩy ngã trên mặt đất. Lý Tu sức lực khá lớn, Giang Yến Linh ngã trên mặt đất vang lên một tiếng nặng nề. Vu Giai cảm thấy đau thay cô ta, nhất là khi Giang Yến Linh đang trong thời điểm nhạy cảm như vậy, cái thai còn chưa đầy ba tháng.
Giang Yến Linh lấy hai tay ôm bụng, sắc mặt tái nhợt đến dọa người. Một lúc sau có máu từ giữa hai chân cô ta chảy ra.
Vu Giai kêu lên: “ Lý tiên sinh, nhanh tới bệnh viện”
Lý Tu bị tình huống đột ngột của Giang Yến Linh làm cho sợ ngây người, nghe Vu Giai gọi to mới lấy lại tinh thần, hốt hoảng ôm lấy Giang Yến Linh chạy ra bên ngoài.
Vu Giai nhìn vũng máu ngoài cửa kia, chỉ vì chuyện chơi bời của bọn họ mà bị giày vò trở nên như vậy. Cô ngược lại hi vọng đứa nhỏ của Giang Yến linh có thể giữ lại được, lúc Giang Yến Linh cùng Lý Tu nảy sinh mâu thuẫn, đứa con chính là công trợ lực tốt nhất.
Có lẽ ông trời nghe được lời cầu nguyện của Vu Giai, đứa nhỏ của Giang Yến Linh không sao, nhưng lần này bị động thai, đứa trẻ mặc dù giữ được, nhưng có chút yếu ớt, nhất định phải nghỉ ngơi. Vứt bỏ Giang Yến Linh đang trong hoàn cảnh này là điều mà Lý Tu – người mới tự khoe là đàn ông tốt – không làm được. Giang Yến Linh dù hận Lý Tu, nhưng cũng thông minh biết con đường vẹn toàn của cô ta chính là Lý Tu. Lúc này lợi dụng cái thai rồi Lý Tu cột vào bên người là thời cơ tốt nhất.
Ở nơi làm việc của Giang Yến Linh, cùng với sự giúp đỡ tận tình của Vu Giai, trong mắt tất cả các nhân viên công tác, Lý Tu đã trở thành hình tượng nam nhân tốt “nhị thập tứ hiếu*” điển hình. Điều này đối với Lý Tu mà nói, là chuyện tốt, cũng là hạn chế. Ngươi đã gặp qua nam nhân tốt “nhị thập tứ hiếu” nhà ai lại ở bên ngoài câu kết làm bậy chưa?
*Nhị thập tứ hiếu là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp viết. Ý chỉ là người hiếu thảo, chuẩn mực.
Không đến mấy ngày, các báo giải trí đăng tin, đánh giá Lý Tu là hình tượng người chồng của ngành giải trí, phía trên còn đính kèm một hình ảnh Lý Tu ôm Giang Yến Linh từ trong phòng làm việc ra bên ngoài đón xe. Lần này chứng cứ vô cùng rõ ràng, cơ hội để Lý Tu phản bác cũng không có.
Mọi chuyện chưa dừng lại tại đây, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng. Ảnh nóng của Giang Yến linh trong một số cuộc giao dịch tình – sắc bị phanh phui ra ngoài ánh sáng. Lần này, nếu không có Chín Ca ngầm thao túng thì danh tiếng của Giang Yến Linh có thể nói là đã bốc mùi trên khắp đường phố.
Tất cả nội dung các báo chí truyền thông trên internet khai thác đều là tin tức bê bối của Giang Yến Linh, điều này khiến Lý Tu ngạc nhiên đồng thời cũng không biết phải làm sao. Anh ta trước khi trọng sinh dù sao cũng chỉ là một nhân vật nhỏ, chưa từng tiếp xúc với ngành giải trí và truyền thông. Thời gian trọng sinh dù sao cũng không dài, dù có đi theo Vương Tú Uyển, học thêm được chút kiến thức, nhưng cũng chưa nhận biết được nhiều. Cộng thêm buff “bàn tay vàng” sau khi trọng sinh, mặc dù anh ta có gặp một chút sóng gió, nhưng nói tóm lại vẫn thuận buồm xuôi gió, không có năng lực xử lí sự cố.
Chuyện này xảy ra, Lý Tu liền choáng váng, còn không được quyết đoán như Lý Ngải.
Từ bỏ con tốt để bảo vệ tướng, là phương án Lý Ngải đưa ra để giải quyết.
“Anh trai, anh phải suy nghĩ kỹ, cha mẹ sẽ không chấp nhận người phụ nữ như vậy làm con dâu, em cũng sẽ không chấp nhận người phụ nữ có sinh hoạt phóng túng như thế này làm chị dâu. Trước đó rõ ràng Giang Yến Linh bị Chín Ca bỏ, thân mình không lo xong mới tìm đến ôm cây cổ thụ là anh. Anh bị cô ta dây dưa căn bản không có chỗ nào tốt, hiện tại còn dẫn lửa thiêu thân (bị liên lụy),bây giờ em đi trên đường còn có cảm giác tất cả mọi người nhìn vào em mà chỉ trỏ.”
“Anh, anh không nghĩ cho mình, cũng phải vì em, vì cha mẹ mà ngẫm lại. Anh cưới người phụ nữ như vậy, cha mẹ ở quê còn có thể ngẩng đầu sao? Người ở quê chúng ta tư tưởng cổ hủ, nhưng cha mẹ dù sao cũng là người đã sinh dưỡng chúng ta. Với lại, em với Gia Du sắp kết hôn, lúc này đột nhiên xảy ra loại chuyện này, giờ trước mặt Hạ gia em phải làm thế nào?”
Lý Tu không đành lòng, dù sao hiện tại Giang Yến Linh đang mang thai con của anh ta.
“Anh, anh cũng không phải không thể sinh đứa khác, muốn có con, tìm một người phụ nữ trong sạch để sinh một đứa, cần gì phải treo cổ trên cái gốc cây Giang Yến Linh này”. Lý Ngải tận tình khuyên bảo.
Bởi vì đang ở trong nhà nên Lý Ngải không kiêng kị gì, chỉ kéo Lý Tu tránh ra ngoài ban công, cô càng nói càng kích động, thanh âm hơi lớn, không phát hiện trong phòng ngủ Giang Yến Linh đã tỉnh, nghe cuộc trò chuyện giữa hai anh em bọn họ không sót một chữ.
Vu Giai thừa nhận quan hệ giữa Lý Tu với Giang Yến Linh là do cô tuồn ra ngoài, nhưng đem chuyện xấu của Giang Yến linh toàn bộ phơi ra cho truyền thông bới móc, là kế hoạch cô đã liệt ra trong đầu nhưng còn chưa kịp áp dụng đã bị người khác làm trước. Diệt cỏ tận gốc, giữa cô và Giang Yến linh đã không còn khả năng trở lại quan hệ tốt đẹp nữa. Như vậy đem Giang Yến Linh đạp xuống vũng bùn cả đời, không trở mình được chính là mục đích của cô.
Cô sẽ không giết người.
Ngoài ra còn có Lý Ngải, không biết Mục Tú Kim gần đây thế nào
Vu Giai từ trong cửa hàng ven đường ra, lại ngoài ý muốn gặp một người.
Lâm Côn Bạch vẫn ăn mặc giản dị giống như trong trí nhớ của Vu Giai, ngoại trừ khuôn mặt đen hơn chút, già dặn hơn chút.
“Côn ca.” Vu Giai rất kinh ngạc.
“Nhìn thấy tôi cô vui hay không vui đây?” Lâm Côn Bạch cười cười, chỉ vào một cửa hàng cách đó không xa, “Đi vào ngồi đi”.
Vu Giai mỉm cười đồng ý.
“Anh Côn, không phải nói anh đi bộ đội sao? Sao nhanh như vậy đã ra rồi?”. Vu Giai gọi đồ uống dễ tiêu hóa và một ít bánh ngọt.
“Tôi là đi bộ đội, lại không phải đi cải tạo, mà có là phạm nhân cũng còn có thời gian hóng gió mà”. Lâm Côn Bạch cười, trông Vu Giai giống con sóc bay ngồi ôm cốc cắn cắn ống hút. “Tiểu Giai, xem ra cuộc sống sinh hoạt của cô rất thoải mái, thái độ của cô cũng bình thường hơn rất nhiều rồi. Tôi còn nhớ rõ, lần đầu cô gặp tôi thái độ rất thận trọng”.
“Chúng ta bây giờ là người quen.” Vu Giai cười, dáng vẻ tinh nghịch hoạt bát, “Tôi nghĩ thông suốt rồi, người sống mà, vui vẻ cũng qua một ngày, nơm nớp lo sợ cũng qua một ngày. Tôi có vốn liếng, thì cứ việc khoe khoang. Anh Côn nói xem đúng không?”
“Hiếm khi cô gọi tôi một tiếng anh Côn.” Tính tình Lâm Côn Bạch cũng không hiền lành, nhưng rất tốt bụng, trước giờ hắn không phải người có tướng mạo hiền lành.
“Chẳng lẽ còn cách gọi nào tốt hơn anh Côn sao?”
Lâm Côn Bạch không nói tiếp.
“Tôi đã gặp Lý Mậu, còn có mẹ của cậu ấy nữa.”
Lâm Côn Bạch lên tiếng, Vu Giai đã gặp chị cả, đối với gia thế xuất thân của hắn cũng hiểu rõ đôi chút. Hắn sờ soạng lấy điếu thuốc từ trong ngực ra, châm lửa, đặt lên miệng hít một hơi. “Hiện tại cô đối với tôi có bất kỳ ý nghĩ gì, tôi vẫn cảm thấy đề nghị của tôi lúc trước rất không tệ.”
Ý hắn chính là đề nghị kết hôn.
Vu Giai nhếch miệng cười, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Nhà anh nhiều người , quá phức tạp, mệt mỏi lắm.”
Câu nói này nói trúng tâm sự trong lòng Lâm Côn Bạch, nhà hắn không lớn, lại đông con, nhiều gánh nặng. Nửa năm trước, từ lúc Vu Giai khéo léo cự tuyệt hắn, Lâm Côn Bạch cũng không nghĩ Vu Giai lần này sẽ đồng ý, chỉ là thuận miệng hỏi thử..
Lần này Lâm Côn Bạch trở về không phải chủ yếu để gặp Vu Giai. Hắn không nói, Vu Giai cũng không hỏi hắn đến Nam thị có chuyện gì. Hai người nói chuyện tại cửa hàng đồ uống một hồi, đến lúc đứng dậy muốn rời khỏi, Cốc Trình Hàm đỡ Cốc Tú đang từ bên ngoài tiến vào. Hai bên mặt đối mặt.
“Thiếu gia.”
“Đại tiểu thư.”
Ánh mắt Lâm Côn Bạch quét tới hai người vừa tới một chút, Cốc Trình Hàm nhìn thấy Lâm Côn Bạch thì hơi sửng sốt nhưng rất nhanh liền phản ứng lại. Tuy nhiên trong trường hợp này không biết nên xưng hô như thế nào, đành phải kêu một tiếng Lâm tiên sinh.
Nửa năm nay cơ thể Cốc Tú không bằng nửa năm trước. Tế bào ung thư khuếch tán nhanh, giải phẫu đã không giải quyết được vấn đề nữa, bác sĩ chỉ cố gắng kéo dài, sau khi đóng phim xong, Cốc Trình Hàm liền trở về ngay trong đêm, hôm nay Vu Giai mới gặp lại.
Cốc Tú khí sắc kém rất nhiều, mặt vàng vọt tái nhợt.
Sau khi mua nhà ở Nam thị, Vu Giai cảm giác được thái độ của Cốc Tú, nên không thể đến nhà mới của Cốc Trình Hàm. Cô đã bốn năm tháng không gặp Cốc Tú, lúc này phát hiện Cốc Tú gầy đi không ít, quần áo mặc trên người trở nên rộng hơn trước nhiều.
“Chào dì”, Vu Giai đỡ Cốc Tú ngồi xuống, giới thiệu Lâm Côn Bạch với bà: “Đây là bạn của cháu”. Nhưng cô không giới thiệu tên của Lâm Côn Bạch
Vu Giai không có định nói chuyện lâu với Cốc Tú, nói mấy câu, liền cùng Lâm Côn Bạch rời đi.
Cốc Tú nhìn bóng lưng của hai người, trong lòng thở dài thở ngắn, cơ thể của bà bà biết. Mặc dù con trai không có nói cho bà, nhưng bà biết không kéo dài được bao lâu nữa. Bà không sợ chết, chỉ sợ con trai đau lòng, bà còn chưa kịp nhìn thấy con trai cưới vợ. Lần đầu tiên ở Đồng thành, lúc nhìn thấy Vu Giai, bà vô cùng hài lòng, bộ dáng xinh đẹp, làm việc hào phóng. Chỉ là về sau khi biết được gia thế của Vu Giai, thì bà thấy không môn đăng hộ đối. Sợ con trai bước vào nhà giàu sẽ phải chịu ủy khuất, sợ có người ở sau lưng nói con trai mình là tiểu bạch kiểm, phải dựa vào phụ nữ để đi lên.
Cốc Trình Hàm bưng đồ uống và điểm tâm tới, cẩn thận đưa ống hút cho Cốc Tú: “Mẹ, uống một ngụm trước đi. Chúng ta ở đây nghỉ ngơi một lúc lại đi dạo, mẹ muốn đến nơi nào thì nói với con, ngày nghỉ của con còn dài, dù sao cũng nhàn rỗi”.
Con trai hiếu thảo khiến trong lòng Cốc Tú mười phần thỏa mãn. Cả đời bà có một đứa con trai như thế này cũng đáng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]