Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mùa xuân qua đi trong nháy mắt, dường như sau mấy trận bão cát, trời bỗng nhiên trở nóng.

Mà với sự chung tay góp sức của mấy nhà công ty phát hành đĩa, rất nhiều ca sĩ tự sáng tác nhạc và hiệp hội nghiên cứu bản quyền, hiệp hội tác giả cùng các tổ chức khác, trong vấn đề xét xử các vụ kiện đạo nhái tác phẩm, các tiêu chí nhằm xác định "mức độ tương đồng đáng kể" cuối cùng đã được đổi mới.

Điều này cũng mang ý nghĩa, từ nay về sau, mọi người rốt cuộc sẽ có một bộ tiêu chí giám định chính xác và thống nhất, vừa không phải lo lắng không có cơ sở để bảo toàn bản quyền, cũng sẽ không chỉ bởi vì giai điệu tương tự mà bị người dễ dàng chụp cho cái mũ "đạo nhạc".

Lại có một chuyên gia cũng đề cập tới việc này khi tiếp nhận phỏng vấn.

"Bất kể là minh tinh đạo nhái tác phẩm của người khác, hay là nói cách khác, người này đi biểu diễn, đi sử dụng một tác phẩm đạo nhái như vậy, không thể nghi ngờ là đang đóng vai trò định hướng xấu đối với các fan sùng bái bọn họ......"

"Hiện tại phổ biến tiêu chí mới, cũng không phải cực kỳ hoàn thiện, nhưng so sánh với trước đấy, khả năng áp dụng thực tiễn và tính khách quan đã khá hơn rất nhiều. Trước đây, tiêu chí về 8 ô nhịp tương đồng quá mức mơ hồ, hơn nữa ý thức chủ quan trong việc phán định quá mạnh...... Mà một loại tiêu chí khác về sự tương đồng trong vòng hợp âm chính, lại bỏ qua mặt hạn chế của các tổ hợp hợp âm thường được sử dụng trong các tác phẩm âm nhạc...... Những tiêu chí hiện giờ cũng khoa học hơn so với hệ thống bồi thẩm đoàn hoặc hệ thống tiêu chí với mức độ tương đồng cao ở nước ngoài......"

"...... Mọi người đều là đưa chân dò đá mà qua sông. Và tiêu chí mới để nhận biết đạo nhạc của lần này, chắc chắn một trăm phần trăm sẽ sinh ra ảnh hưởng tích cực đối việc việc khuyến khích sáng tác và truyền bá các tác phẩm âm nhạc."

......

"Thời gian này không xem tin tức, anh gọi điện tới có việc sao?" Diệp Hoài mở to âm lượng TV, chụp lại một đoạn phụ đề chạy ra bên dưới video phỏng vấn, nói chuyện không buồn khách khí với người ở đầu dây bên kia.

Studio của hắn đã chính thức được thành lập, thành viên ngoài Ôn Đình ra còn có nhân viên tuyên truyền, quản lý về hoạt động, kế toán và trợ lý......

Nhân viên tuyên truyền cùng quản lý về hoạt động đều là Ôn Đình kéo về từ nơi khác, có kinh nghiệm hành nghề, nhưng tương đối non nớt, thoạt trông thậm chí còn không sành sỏi bằng Diệp Hoài. Mà bên phía trợ lý, Tiểu Thiết đã chuyển sang làm cho một diễn viên khác, còn Tiểu Lữ thì ở lại.

Ôn Đình nói: "Đương nhiên có việc, chỉ là không nói được là tốt hay xấu."

Diệp Hoài: "Ý là sao?"

Ôn Đình nói: "Có một bộ phim truyền hình tìm cậu, cậu có muốn nhận lời không?"

Viên Tinh Châu vừa mới cắt trái cây, đang đi ra từ trong phòng bếp, thấy Diệp Hoài gọi điện thoại, nhoẻn cười với hắn, lại chỉ vào đĩa trái cây.

"Có thể." Diệp Hoài cũng cười, xoay người đi tới ban công, sắc mặt hơi sa sầm một chút, "Lại là phim truyền hình...... Kịch bản này ổn không?"

"Kịch bản ổn, phim thời trang, nam chính là Hàn Xuyên, nữ chính là Chu Dĩnh." Ôn Đình nói, "Đây là bộ phim đầu tiên mà Hàn Xuyên nhận lời đóng sau khi thắng giải, ê-kip hẳn là không tồi, ít nhất là đáng tin cậy hơn nhiều so với những kèo trước đó."

Diệp Hoài thở phào nhẹ nhõm: "Thế thì cũng đỡ."

"Cơ mà," Ôn Đình lại nói, "Phía nhà tài trợ có Nhã Phách Jewelry."

Diệp Hoài: "......"

"Chu Dĩnh là người đại diện của Nhã Phách," Ôn Đình hỏi, "Cậu để bụng sao?"

Diệp Hoài: "......"

Diệp Hoài đương nhiên để bụng. Suốt hơn nửa năm nay, người trong nhà không ngừng thúc giục hắn trở về, Diệp Giang đóng vai trò người tốt ở cả hai đầu, vài lần khuyên bảo hắn dẫn Viên Tinh Châu về gặp bố. Diệp Hoài toàn xem như gió thoảng bên tai, mỗi ngày ngoại trừ lên lớp đi học, thì đều chỉ rúc ở trong căn nhà nhỏ của mình và Viên Tinh Châu.

Nhưng mà Viên Tinh Châu thực sự quá bận, đầu năm hai người còn đang thương lượng không thể túng dục* quá độ, soạn ra hẳn một bảng kế hoạch rất ra gì và này nọ. Ai ngờ vừa mới hết tháng Ba, hai người lại ở trong tình trạng sinh hoạt trái giờ.

*túng dục: buông thả dục vọng, thích là nhích:v

Lúc Diệp Hoài đi ngủ, Viên Tinh Châu ra cửa đón máy bay, lúc Viên Tinh Châu về nhà, Diệp Hoài lại đang đi học. Vì thế Diệp Hoài thường xuyên có một loại cảm giác bị bỏ rơi.

Càng về lâu về dài, nhìn Viên Tinh Châu mỗi ngày vô cùng bận rộn, mà chính mình lại hệt như một tên lười biếng nhàn rỗi chẳng có việc gì làm, hắn lại tự dưng bắt đầu cảm thấy sốt ruột.

Thế nhưng studio bên này chỉ mới thành lập, mạng lưới quan hệ còn chưa mở rộng, chỉ có thể bình tĩnh, từ từ chờ đợi cơ hội tốt.

"Tôi không thể cứ mãi nhàn rỗi được." Diệp Hoài nhíu mày, đi tới đi lui trên ban công, cuối cùng nói, "Đưa kịch bản cho tôi, ngó qua trước cái đã."

Ngày hôm sau, Ôn Đình mang kịch bản tới, sau khi vào cửa lại hỏi: "Tinh Châu đâu?"

Diệp Hoài cố ý chờ cho Viên Tinh Châu ra cửa rồi mới gọi gã tới đây, nghe vậy đứng hình, nhìn gã đầy cảnh giác: "Anh tìm tôi, hỏi em ấy làm gì?"

"Hỏi cậu ấy chuyện này." Ôn Đình nói, "Có một show truyền hình tuyển chọn tài năng đang thuyết phục cậu ấy làm khách mời cố định, muốn để cậu ấy làm cố vấn âm nhạc."

Thật ra Viên Tinh Châu đã từng nhắc đến chuyện này, nhưng mà gần đây có quá nhiều show truyền hình đến mời, Viên Tinh Châu đang chuẩn bị vào đoàn phim, cho nên đã từ chối hết.

"Có liên quan gì đến tôi sao?" Diệp Hoài hỏi.

"Thì cũng có một chút. Tổ sản xuất chương trình đến tìm tôi, muốn sắp xếp một màn biểu diễn kết hợp của hai người." Ôn Đình đổi giày xong, đưa kịch bản cho hắn, "Ngộ nhỡ cậu không muốn nhận kịch bản này, thì tôi sẽ chấp thuận đề nghị của bên kia, quả là một sự thu xếp hoàn hảo."

Diệp Hoài: "......"

"Đừng có tùy tiện chấp thuận. Em ấy bây giờ đã bận muốn chết." Diệp Hoài nhận lấy quyển kịch bản, đi tới ngồi xuống trên ghế sô pha, bắt chéo chân lật ra xem, "Đi show truyền hình lại không thể xem như công việc chính thống, hơn nữa chương trình tuyển chọn tài năng thì bảo hai chúng tôi đi làm gì chứ? Dạy người ta làm thế nào để hẹn hò yêu đương trong nhóm sao? Hay là nghiêm túc đọc sách mới quan trọng...... Đệt, Diệp Giang thế méo nào lại không biết xấu hổ đến như vậy!"

Ôn Đình:"...... "

Con đường mà nữ chính trong kịch bản đi chính là nghịch tập lộ tuyến*, mở đầu phim bằng cảnh vừa mới ly hôn với chồng trước, một mình dẫn theo đứa con, vì thế đầu bù tóc rối mà đi ngang qua một cửa hàng của Nhã Phách, nhìn vào bên trong một cách đầy ước ao.

*nghịch tập lộ tuyến (逆袭路线): ờm đại khái cả nhà cứ hiểu là lộ trình vùng dậy trả thù đời:v

Về nhà thu dọn hành lý rời đi, món đồ quý trọng nhất là nhẫn kim cương của Nhã Phách.

Bạn thân đến tìm, tặng quà sinh nhật cho nữ chính, lại là ngọc trai Tahitian của Nhã Phách......

Cốt truyện thậm chí còn chưa triển khai, những chi tiết liên quan đến Nhã Phách được cấy vào đã điên cuồng phủ kín mọi ngóc ngách, từ lời thoại cho đến khung cảnh, quả thực như là một series tập hợp quảng cáo.

"Biên kịch điên rồi sao? Kịch bản này chính là do Diệp Giang viết chứ gì!" Diệp Hoài quả thực trợn mắt há mồm, lại lật tiếp ra đằng sau.

Nhưng mà hiện tại chưa ký hợp đồng, hắn chỉ có thể xem được một phần rất ít của nội dung. Đằng sau chỉ có đại cương (cốt truyện sơ lược) và tiểu sử nhân vật.

Ôn Đình đang lo đi rót nước cho chính mình, nghe lời này của hắn xém tí nữa thì phun ra một ngụm nước.

"Nội dung quảng cáo được cấy vào đúng là hơi nhiều, nhưng biên kịch rất cừ, đội ngũ làm phim cũng nổi danh, hẳn là cũng không đến nỗi nào đâu." Ôn Đình bật cười ha ha, lại đi dạo xung quanh nhà một vòng, "Nhà cậu ấm cúng thật đấy, mỗi lần tới đều không muốn đi."

Viên Tinh Châu vẫn mãi mà chưa có thời gian mua các đồ dùng khác ở trong nhà, lại sợ đồ dùng mới phơi ở bên ngoài chưa đủ thời gian, vẫn còn formaldehyde, vì thế ngoại trừ vật dụng tất yếu như ghế sô pha các thứ, trong nhà chỉ để mấy chậu cây cao xanh mướt.

Rèm cửa và thảm trải sàn đều là do cậu chọn lựa một cách tỉ mỉ, kết hợp ăn ý với tông màu họa tiết ca-rô của khăn trải bàn, tùy tiện đứng ở một góc nào đó cũng đều khiến cho người ta cảm thấy gọn gàng sạch sẽ, ấm áp thơm tho đến lạ thường.

Diệp Hoài chẳng có lòng dạ nào để tán dóc với gã, có chút bực bội mà lật qua mấy trang đại cương còn lại, đắn đo không biết có nên nhận hay không.

"Nếu thấy khó quá thì bỏ đi." Ôn Đình lượn một vòng quanh phòng khách, hâm mộ vô cùng, lại quay về nói với Diệp Hoài, "Chỉ cần studio có thể chống đỡ qua một đoạn thời gian, cậu cứ chờ một chút, tôi cũng đang liên hệ với mấy tên tuổi lớn, xem có kịch bản điện ảnh nào tốt hay không."

Diệp Hoài gác kịch bản sang một bên, gối đầu lên cánh tay, thở dài.

"Tiền không phải là vấn đề, studio chỉ có mấy người này, cho dù mười năm nữa cũng vẫn chống đỡ được." Diệp Hoài nói, "Thế nhưng mãi mà chưa bắt đầu làm việc mới là chuyện đáng nói, mọi người cả ngày nhàn rỗi chẳng có việc gì để làm, chịu hết nổi thì nửa năm nhất định là đã muốn đi, thanh niên tuổi trẻ ai mà chẳng muốn có tương lai."

Người trẻ tuổi hiện nay cũng không thiếu tiền, triển vọng phát triển đã thay thế tiền lương cao thấp, trở thành yếu tố thứ nhất trong việc lựa chọn nghề nghiệp.

Nếu Diệp Hoài bên này cứ tiếp tục ì ạch không phát triển, những người khác ở studio sớm muộn gì cũng sẽ nhảy việc. Một khi mấy người này vừa đi khỏi, studio lại sẽ quay về trạng thái khởi điểm.

Trước khi bắt tay vào việc thì cảm thấy ý tưởng chính mình làm ông chủ rất ổn, hiện tại đã lên làm ông chủ, gánh nặng trên vai tiền đồ của rất nhiều người, lại cảm thấy cũng không tự do đến như vậy.

"Đừng bi quan thế. Người chạy thì lại tuyển về, cậu không có tiền thì tôi có tiền." Ôn Đình ngồi xuống bên cạnh, hai cậu ấm nhà giàu cùng nhau vắt chéo chân, nhìn trần nhà, "Tôi cảm thấy cậu hơi sốt ruột quá rồi đấy. Lạc quan một chút, thả lỏng......"

"Thả cái gì mà thả," Diệp Hoài bực dọc nói, "Còn thả nữa thì fan đều chạy hết."

Hắn nói xong lại vơ lấy kịch bản, xem vài lần, thật sự xem không nổi, ném kịch bản cho Ôn Đình với vẻ mặt sắp ói đến nơi.

"Vậy tôi trả lời cho bọn họ." Ôn Đình dở khóc dở cười mà phẩy tay, "Cậu tiếp tục đi học."

"Học cái gì mà học." Diệp Hoài thở dài, "Nhận lời đi."

Ôn Đình: "???"

"Ngây người nhà chán rồi, ra ngoài thay đổi không khí." Diệp Hoài phất tay nói, "Anh đi đi, sau khi ký xong mang kịch bản qua cho tôi sớm sớm một chút, tôi luyện lời thoại."

Ôn Đình nhận được lệnh tiễn khách, lập tức đặt ly nước xuống, chắp tay về phía hắn, hoan thiên hỉ địa * mà ra về.

*hoan thiên hỉ địa: đại loại là vui mừng quẩy tưng đất trời.

Diệp Hoài đợi người đi rồi ngồi ngửa đầu trong chốc lát. Hắn thầm nghĩ, chính mình trong cơn mơ màng hồ đồ nhận lời đóng một bộ phim, lại còn là nhà mình tài trợ, cũng không biết có thể diễn ra thể thống gì...... Hắn có chút mờ mịt, sau đó đứng lên, cầm lấy chiếc cốc Ôn Đình vừa dùng đi bỏ vào máy rửa bát khử trùng, lại xoay người trở về, tiếp tục thẫn thờ nhìn trần nhà.

Thế nhưng nếu đổi một góc độ khác để suy nghĩ, mình chỉ là một người diễn viên, lồng ghép nhiều chi tiết quảng cáo hay không, kịch bản có ổn hay không là chuyện của đoàn phim. Mình chỉ cần diễn cho thật tốt nhân vật của mình là được. Nghĩ như vậy liền thoải mái hơn rất nhiều.

Huống hồ hình tượng của nhân vật nam thứ này lại là một anh chàng đẹp trai cao ráo, giàu có si tình, hình tượng rất dễ gây thiện cảm, đến lúc đó có Hàn Xuyên và Chu Dĩnh gồng gánh rating, mình vừa không có áp lực, lại vừa có thể lấy tiền, lộ diện trước công chúng...... Có vẻ như là cũng chẳng có gì không tốt.

Đương nhiên quan trọng nhất, chính là mình rốt cuộc cũng sắp bắt đầu làm việc rồi!

Diệp Hoài đi lang thang không mục đích quanh nhà vài vòng, nghĩ một hồi cảm thấy dường như cũng không tồi, bất giác lại trở nên phấn khởi, ngâm nga vài câu hát, gọi điện thoại cho Viên Tinh Châu.

Viên Tinh Châu lại đang ở công ty, cùng lão tổng và nhân viên công tác của nhà đài mắt to trừng mắt nhỏ*.

*mắt to trừng mắt nhỏ: một cách diễn đạt sự trừng mắt nhìn nhau trong một cục diện bế tắc, không nghĩ ra được cách giải quyết.

May mắn thay, Lý Nguyên rất nhanh chóng có mặt, giải cứu cậu ra khỏi ổ sói.

"Tính tình của cậu tốt thật, thế mà không hề nổi nóng." Lý Nguyên đưa cậu tới văn phòng của mình, sai trợ lý bưng nước nước ấm đến cho cậu, sau đó mới đóng cửa lại, xoay người nói, "Có điều tổ sản xuất chương trình đến tìm cậu nhiều lần lắm, bọn họ xem trọng kinh nghiệm của cậu, đặc biệt hy vọng cậu có thể đi làm cố vấn âm nhạc. Tôi cho rằng cậu có thể nhận lời, cậu nghĩ thế nào?"

"Lý tỷ, chị với Đặng tổng không phải là đang một bên đóng vai thiện, một bên đóng vai ác đấy chứ." Viên Tinh Châu bất đắc dĩ mà cười nói, "Em nếu mà có thời gian, em nhất định sẽ nhận. Nhưng hiện tại lịch trình thật sự là đã bị xếp quá đầy."

Show truyền hình tuyển chọn tài năng có vòng thử giọng là một dự án trọng điểm của một nhà nền tảng trực tuyến, nhắm tới mục tiêu thành lập một nhóm nhạc nam toàn năng.

Các tài khoản marketing từ trước đó rất sớm đã để lộ ra tin tức tổ sản xuất chương trình đang ngỏ ý mời Nguyên Trừng, fan Nguyên Trừng cũng vì thế mà tuyên truyền một đợt. Tuy vậy ngay sau khi xảy ra nghi án đạo nhái, tổ sản xuất chương trình lập tức bác bỏ tin đồn, đồng thời bắt đầu tìm đến mời Viên Tinh Châu tham gia.

Mà show truyền hình gần đây nhất của Viên Tinh Châu vừa mới kết thúc ghi hình, hiện tại cậu đang chuẩn bị vào đoàn phim, do vậy đã từ chối.

Bên kia chưa từ bỏ ý định, một mặt thuyết phục Lý Ngộ tìm Lý Nguyên, không ngừng đề cao các hạng mục điều kiện và đãi ngộ, rất có tư thế không có cậu thì không được. Hôm nay Viên Tinh Châu đến công ty thu âm ca khúc, lại còn bị Đặng tổng lừa đến phòng họp, mười mấy người vây quanh cậu liều chết không buông.

Viên Tinh Châu không có ý định nhận lời, nhưng cũng biết nhân viên công tác vất vả, tổ sản xuất chương trình cũng là thành ý mười phần, vì thế không tiện phát bực, chỉ đành phải giương cặp mắt long lanh mà ngồi ở đó cùng người mắt to trừng mắt nhỏ.

Bây giờ Lý Nguyên cũng đến đây khuyên, cậu thật sự đau hết cả đầu.

"Tổ sản xuất của chương trình này tìm người khác không được sao?" Viên Tinh Châu đỡ trán, nói, "Em ở một chương trình kia vẫn là thí sinh, PK với người ta chỉ tiến vào được đến vòng bán kết. Giờ qua chương trình này lại chạy ra làm mentor? Người giỏi hơn em còn nhiều lắm, so với em thực lực của Cù Mạch còn mạnh hơn."

"Tham gia chương trình kia là ca sĩ chuyên nghiệp, màn trình diễn cuối cùng của cậu đã vô cùng tỏa sáng rồi." Lý Nguyên lại nói, "Lần này là cuộc thi tuyển chọn tài năng, thành lập nhóm nhạc nam, cậu có đủ kiến thức về âm nhạc, lại từng có kinh nghiệm ở trong nhóm nhạc, đương nhiên là thích hợp nhất. Hơn nữa tiếng vang của cậu ở trên mạng cũng cao nhất, cậu còn có thể lôi kéo sự chú ý và đẩy cao nhiệt độ, đích thực là không có lựa chọn thứ hai nào tốt hơn."

Viên Tinh Châu bất đắc dĩ mà nhìn chị, lắc đầu.

Lý Nguyên lại cười: "Tôi sẽ thảo luận kỹ thời gian ghi hình với bên kia, đảm bảo không lố giờ không thức đêm. Sau đấy nhờ Lý Ngộ tranh thủ thêm mấy ngày nghỉ ở đoàn phim, đến lúc đó cậu chỉ việc đi theo trợ lý, những vấn đề khác đều không cần phải quan tâm, thế nào?"

Viên Tinh Châu: "......"

Tháng sau phải tham gia một buổi ghi hình công ích, còn có hai buổi chụp hình quảng cáo cho đại ngôn, lễ ra mắt thương hiệu, họp mặt fan, còn phải chừa ra hai ngày thu âm ca khúc. Tháng kế tiếp quay MV, chạy tuyên truyền, chụp ảnh tạp chí...... Lịch trình thật sự quá đầy, lại tiếp thêm cả show truyền hình này thì thật sự chẳng có cách nào quay được.

Nhưng mà nghĩ lại, Lý Nguyên cân nhắc đến lịch trình của cậu quá dày đặc, đã từ chối giùm cậu rất nhiều mời, show thực tế không tiếp, các chương trình quay cảnh sinh hoạt thường ngày, thi đấu thể thao, giải trí cũng đều không tiếp. Hiện giờ có thể thuyết phục cho Đặng tổng và Lý Nguyên đều ra mặt, chỉ có thể nói là tổ sản xuất của chương trình này không chỉ có quan hệ rộng, phỏng chừng trả cũng nhiều tiền.

Lý Nguyên thấy cậu ở thế khó xử, ngồi xuống ghế văn phòng, một lát sau lại nói: "Nếu thật sự khó xử, vậy thì thôi."

Viên Tinh Châu giương mắt nhìn chị, do dự một chút, không nói gì.

"Con người của cậu dễ mềm lòng, có thể kiên trì đến tận bây giờ, chứng tỏ thật sự là tiếp không được. Tôi cũng chỉ là đưa ra cho cậu kiến nghị, chung quy cũng không thể bắt ép cậu đi làm." Lý Nguyên thấy cậu đã hạ quyết tâm, chỉ đành phải thở dài.

Viên Tinh Châu thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có một chút áy náy, nhưng thật sự là không có tinh lực dư thừa.

"Hay là thế này nhé," Cậu nghĩ một lúc, đành phải nói, "Nếu tổ sản xuất chương trình có yêu cầu, em có thể làm khách mời không thường trực một kỳ, sẽ không lấy tiền thù lao."

Lý Nguyên liếc nhìn cậu đầy kinh ngạc.

Viên Tinh Châu nở nụ cười ôn hòa: "Xem như bồi thường đi ạ. Cảm ơn sự công nhận của tổ sản xuất chương trình."

"Vậy thì quá tốt rồi." Lý Nguyên thở phào nhẹ nhõm, cho cậu một ánh mắt tán thưởng, lúc này mới nở nụ cười, "Như vậy thì Đặng tổng cũng tiện giải thích cho người ta. OK, cậu nghỉ ngơi ở đây một lát, tôi đến phòng họp xem sao."

Chị xoay người đi ra ngoài, Viên Tinh Châu chà xát mặt, lấy di động ra kiểm tra lịch trình, lúc này mới phát hiện Diệp Hoài đã gọi nhỡ cho mình một cuộc.

Cậu đưa một tay lên nhéo ấn đường, gọi lại cho bên kia, Diệp Hoài gần như bốc máy trong giây lát, vừa mở miệng liền nói về chuyện kịch bản mới.

"Hàn Xuyên?" Viên Tinh Châu cũng vô cùng ngạc nhiên, nói giọng hồ hởi, "Ghê thật, anh đóng phim điện ảnh thì hợp tác với ảnh đế, phim truyền hình thì hợp tác với thị đế, đủ lợi hại nha...... Nhân vật thì thế nào?"

"Ôi dào, thường thôi ấy mờ." Diệp Hoài nghe cậu bảo như vậy, tức khắc càng thêm hưng phấn, ở đầu bên kia vui sướng rộn ràng mà vung tay đi tới đi lui, "Chỉ là một vai nam thứ thôi ấy mờ, cũng là làm nền cho người ta thôi ấy mờ."

Viên Tinh Châu nghe hắn cố ý cắn đầu lưỡi học theo ngữ điệu vùng Cảng Đài (Hương Cảng - Đài Loan),nhịn không được bật cười ha ha.

Diệp Hoài cũng cười, một lúc sau mới hỏi cậu: "Em đang oánh cái chì đó? Viên tiên chinh."

Viên Tinh Châu nói: "Oánh nhạc ạ!"

"Vậy em oánh từ từ thôi, oánh hay một chút......"

"Sắp oánh bầm dập rồi......" Viên Tinh Châu hùa theo sự ấu trĩ của hắn trong chốc lát, lại đổi về ngữ điệu đứng đắn, "Không giỡn với anh nữa, em vừa mới mở họp đây nè."

*Chú thích: Ở đây anh Hoài dùng giọng địa phương nhé, nguyên văn câu hỏi là "你在揍啥呢", nghĩa là "em đang làm gì đó" trong tiếng địa phương, cơ mà chữ "揍" còn có nghĩa là đánh, nên Châu mới nói là sắp oánh bầm dập rùi. Còn "tiên chinh" là tôi chế, nguyên văn là "tiên sâm" (先森),một cách đọc cutoe (?) của tiên sinh, theo baidu =))

Diệp Hoài ồ một tiếng: "Mở họp gì cơ?"

"Về việc sắp xếp lịch trình ấy mà. Bọn họ muốn nhận thêm hoạt động, em không đồng ý." Viên Tinh Châu cười nói, "Buổi chiều phải thu âm, bây giờ lại bị việc này trì hoãn."

"Thế dù sao cũng đã trì hoãn rồi, em có muốn cân nhắc về sớm không?" Diệp Hoài ở đầu kia nói giọng ám chỉ, "Ông xã về sau vào đoàn phim rồi, không thể một ngày ba bữa nữa, em không thèm khát sao?"

Viên Tinh Châu: "......"

Dạo này hai người chẳng ngủ chung với nhau được bao nhiêu, Viên Tinh Châu cũng hơi nhớ mong.

Hơn nữa cậu biết Diệp Hoài mấy ngày nay có chút sốt ruột, chỉ là vì thể diện của Diệp Hoài, cậu cũng không tiện nói thẳng, lúc này hiếm khi thấy hắn phấn khởi như vậy, đúng là nên chúc mừng một chút.

"Vậy tối nay làm một bữa đại tiệc ăn mừng." Viên Tinh Châu giả vờ nghe không hiểu ẩn ý, đi ra bên ngoài với sắc mặt ửng hồng, "Buổi tối chúng ta ăn ở ngoài hay là ăn ở nhà?"

Cậu cầm chìa khóa xuống lầu, lại câu được câu mất mà tán gẫu linh tinh với Diệp Hoài. Thế nhưng thang máy vừa đến tầng hầm B2, cậu lại thấy một người đứng ở bên ngoài.

Người nọ trông có vẻ hơn ba mươi tuổi, cắt tóc ngắn, quần áo vô cùng tinh xảo, giữa ngón tay kẹp một mẩu thuốc lá, thấy Viên Tinh Châu đi ra, đối phương thoáng nhướng mày, sau đó lịch sự dập tắt điếu thuốc.

"Chào cậu, cậu Viên, tôi đang định đi lên tìm cậu." Đối phương thoáng liếc mắt đánh giá Viên Tinh Châu một cách kín đáo, theo sau gật đầu chào, "Tôi là anh trai của Diệp Hoài, Diệp Giang."

Lông mày của Viên Tinh Châu nảy lên một cái.

Cậu đã từng nghĩ tới việc liệu mình có thể nào sẽ phải đối mặt với người nhà của Diệp Hoài hay không, nhưng mà sau khi nghe Diệp Hoài kể chuyện về nhà hắn, cậu liền dẹp bỏ mối băn khoăn. Hiện giờ trông thấy Diệp Giang đến tìm, Viên Tinh Châu bỗng cảm thấy hết sức bất ngờ.

"Mạo muội quấy rầy cậu trong chốc lát, bố của tôi muốn gặp cậu." Diệp Giang đi thẳng vào vấn đề, "Ông ấy hiện đang chờ rồi, không biết có thể làm phiền cậu một tiếng đồng hồ được không?"

"Ông xã của em có biết không ạ?" Viên Tinh Châu hỏi.

Diệp Giang thoáng sửng sốt, một lát sau mới phản ứng lại được, vẻ mặt có chút xấu hổ: "...... Trước mắt còn chưa biết. Bố tôi muốn nói chuyện riêng với cậu."

Viên Tinh Châu: "......"

Có gì đâu để mà nói......

Thế nhưng quá nửa những buổi gặp mặt riêng đều là Hồng Môn Yến*, đối phương không tìm mình cũng sẽ đi tìm Diệp Hoài, so với việc để cho bọn họ gây áp lực cho Diệp Hoài, chẳng bằng chính mình đi trước xem có chuyện gì.

Viên Tinh Châu gật đầu, không hỏi nhiều thêm, lễ phép mà ra hiệu cho Diệp Giang đi lái xe dẫn đường.

Diệp Giang khách khí nói: "Ngồi xe của tôi đi, thuận tiện hơn."

"Không cần đâu ạ." Viên Tinh Châu nói, "Anh cứ dẫn đường là được."

Diệp Giang bèn không kiên trì thêm, gật đầu xoay người đi khỏi. Viên Tinh Châu cũng chui vào xe của mình, gửi tin nhắn cho Diệp Hoài, báo tin một tiếng.

"Diệp Giang đi tìm em? Ổng có bệnh hay không vậy?" Diệp Hoài nói giọng không vui, "Em nói với ổng để hôm khác. Hôm khác tôi đưa em về cùng."

"Không đổi được, tụi em sẽ xuất phát liền bây giờ." Viên Tinh Châu nói, "Không sao đâu, anh ấy nói chỉ tốn một tiếng. Hiện tại mới 3 giờ rưỡi."

Bãi đỗ xe đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, Viên Tinh Châu đánh tay lái đi chầm chậm ra ngoài, tò mò hỏi: "Bố anh tìm em có thể là vì chuyện gì nhỉ?"

Nhưng mà vừa dứt lời, liền thấy một chiếc LP750* đít phun ra lửa, "oành" một tiếng phi như bay ngoài.

Viên Tinh Châu: "???"

Đù móa, hóa ra đít xe thể thao thật sự có thể phun lửa...... Một chân ga này đạp xuống biết bao nhiêu là tiền!

"Không biết, ổng có bệnh, cả nhà đều có bệnh!" Diệp Hoài có chút cáu kỉnh, ở đầu bên kia nói, "Em chờ đó, tôi ra cửa ngay bây giờ."

"Ầy...... Xem ra không cần nữa đâu." Viên Tinh Châu duỗi thẳng cổ, nhìn một chùm khói đuôi xe còn sót lại trước mắt, mờ mịt nói, "Hôm khác cũng được, nào, tiếp tục đề tài vừa rồi, tối nay chúng ta ăn gì?"

========================================================

Chú thích:

1. Hồng Môn Yến: là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn (鴻 門) bên ngoài, thủ đô của Triều đại. Các bên tham gia chính trong bữa tiệc là và, hai nhà lãnh đạo nổi bật của các lực lượng nổi dậy chống lại nhà Tần từ năm 209 đến 206 TCN.

Khi đó, Lưu Bang tiến vào Quan Trung trước tiên và giành mất vinh quang của Hạng Vũ khiến Hạng Vũ sinh lòng nghi ngờ, âm thầm lên kế hoạch tấn công Lưu Bang. Ông ta chuẩn bị một bữa tiệc tại Hồng Môn, ngoài mặt nhằm mục đích giải trí vui vẻ, nhưng bên trong âm thầm chuẩn bị âm mưu ám sát Lưu Bang ngay tại chỗ nhưng chưa thành. Sau đó, Lưu Bang phải giả vờ xin đi vệ sinh rồi vội vàng bỏ trốn khỏi bữa tiệc hung hiểm mà không một lời cáo biệt với Hạng Vũ. Sau này, mỗi lần nhắc lại sự kiện lịch sử ấy, người ta đều sử dụng thuật ngữ "Hồng Môn yến" theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm vô cùng. (theo: Dương Mộc, Trí thức trẻ)

2. LP750: Chính là con siêu xe Aventador SuperVeloce LP 750-4 Roadster của Lamborghini:))



Editor: Mấy chương gần đây hơi nặng kiến thức chuyên ngành âm nhạc, không biết có thuật ngữ chuyên môn nào mà tôi dịch sai không, các cô thông cảm nếu tôi hơi ú ớ nhé:"(

Tiện thể thì tôi đã phác tạo hình anh Hoài và em Châu cho bìa ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.