Nếu trẻ lại mười mấy tuổi, Đàm Ngôn Kha có lẽ còn có thể an ủi chính mình một phen. Nhưng đã là nam thanh niên ngoài hai mươi tuổi, đối với động từ ở trong miệng Diệp Hoài, thật sự rất khó nghĩ sang hướng khác.
Cái này cũng quá...... quá khiến người chấn kinh rồi!
Không phải là giả sao?
Mặt Viên Tinh Châu đã đỏ lên, quay đầu sang ném cho Diệp Hoài một cái nhìn đầy hung tợn.
Còn Đàm Ngôn Kha lúc này chỉ hận mình không có đủ kinh nghiệm nhìn mặt đoán ý, ấy thế mà phán đoán không ra vị này đỏ mặt là vì giận dữ hay là vì thẹn thùng.
Chỉ thấy được dáng vẻ ung dung bình chân như vại của Diệp Hoài.
"Thẹn thùng cái gì?" Bàn tay của Diệp Hoài vẫn nắm sau gáy của Viên Tinh Châu, "Cả bọn đều là người trưởng thành."
"Anh có thể nào đừng......" Viên Tinh Châu mặt đỏ tai hồng mà tiếp tục trốn.
Đàm Ngôn Kha vẫn luôn cảm thấy Viên Tinh Châu không phải là rất tình nguyện, giữa lúc đang định nhen nhóm lên một tia hy vọng, lại thấy được ở bên cổ của Viên Tinh Châu in một dấu hôn nho nhỏ.
Đàm Ngôn Kha: "!!!"
"...... Đừng bạ đâu cũng như thế." Viên Tinh Châu ấp úng mà nói xong một nửa câu còn lại, rốt cuộc đã dìm chết một chút niệm tưởng cuối cùng của gã.
Sắc mặt của Đàm Ngôn Kha thay đổi xoành xoạch, nhìn cái này, lại ngó cái kia.
"Các anh, các anh rốt cuộc là...... Aaa --" Đàm Ngôn Kha dùng hai tay ôm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-ly-hon-hoan-my/2781580/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.