Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Viên Tinh Châu cỡ nào cũng không dự đoán được chính mình đảm đương một cái vai phụ nho nhỏ còn phải được soạn cho cảnh hôn, mấu chốt ở đây là chuyện này không cần thiết á!

"Với ai?" Viên Tinh Châu hỏi.

Điều phối viên cười nói: "Nam chính."

Vào vai nam chính của《 Mê Thành 》là Hoắc Dương Thanh, một vị công tử nhà giàu trăng hoa, biệt hiệu là "máy gặt hoang dã". Bên đầu tư của《 Mê Thành 》 từng mét vuông đều có một chân của công ty nhà họ Hoắc, đại thiếu gia nhà họ Hoắc cũng cực kỳ ngông cuồng tùy hứng, không chịu phối hợp lăng xê cùng nữ chính, nhưng trái lại cả ngày chơi bời đàn đúm với mấy cô người mẫu nổi tiếng trên mạng xã hội, kể từ lúc vào đoàn phim đến nay đã truyền ra tai tiếng cùng với ba bốn vị người mẫu.

Viên Tinh Châu trong phim này xem như nam phụ số 4, mấy cảnh diễn phối hợp cùng Hoắc Dương đều được đẩy về phía sau, cho đến giờ vẫn chưa hề gặp mặt.

"Chẳng phải tôi là em trai kiêm học trò của nam chính, tôn kính hắn, sùng bái hắn sao?" Viên Tinh Châu kinh ngạc, hoàn toàn không thể lý giải mạch não của biên kịch, "Làm thế nào mà lại có cảnh hôn?"

Cậu nói xong mới nhớ tới mình còn dẫn theo khán giả, quay đầu lại kiểm tra, quả nhiên, Diệp Hoài nghe được hai chữ "cảnh hôn", lúc này đang ngồi thẳng lưng dậy, một tay ngoắc lấy kính râm, đôi mắt xinh đẹp đong đầy chờ mong mà nhìn cậu.

Viên Tinh Châu: "......"

Vị này đại khái đã quên mất Hoài Châu - CP trên danh nghĩa của bọn họ.

Điều phối viên đã tươi cười rời đi, nhân viên công tác ở phim trường cũng từ trong tình trạng bị đả kích bởi mỹ nhan của Diệp Hoài mà lấy lại tinh thần, mỗi người bận việc của chính mình. Đoàn phim khởi quay ngày nào cũng tính bằng tiền, Viên Tinh Châu tuy rằng có chút nhức não, lại cũng không dám ho he dị nghị gì, chỉ đành phải nhận mệnh mà đi thay quần áo.

Trong lúc trang điểm, Viên Tinh Châu nhận được kịch bản mới sửa, đối chiếu trước sau, phát hiện biên kịch thêm phân cảnh hôn này cũng có lý lẽ riêng.

Cốt truyện của《 Mê Thành 》chủ yếu xoay quanh thiếu gia nhà giàu gia Phùng Thanh, bởi vì có thiên phú đối với việc phá giải mật mã, trời xui đất khiến gia nhập Cục mật mã, đồng thời cùng cộng sự triển khai một loạt phi vụ phá mật mã, đối kháng chính quyền bù nhìn, làm rối trí gián điệp Nhật Bản, sau lại phát triển thành một nhóm điệp viên ngầm, hiệp trợ Trung Cộng (Đảng Cộng sản Trung Hoa) đạt tới kháng chiến thắng lợi.

Loại kịch bản phim điệp viên này dĩ nhiên là muốn kết hợp cả hai yếu tố, vì Tổ Quốc quên thân và tình yêu đôi lứa. Phùng Thanh kháng Nhật, gia tộc nhà họ Phùng lại thân Nhật. Viên Tinh Châu trong phim đóng vai phụ Từ Châu, chịu ơn nhà họ Phùng nuôi dưỡng, về sau lại lấy thân phân con nuôi nhà họ Phùng mà gia nhập chính quyền ngụy làm sĩ quan.

Từ Châu vì ngưỡng mộ tài năng giải mật mã của Phùng Thanh, không chịu lấy danh xưng anh em, chỉ một mực nhận Phùng Thanh là thầy. Phùng Thanh dạy hắn vài kiến thức cơ bản. Sau đó Phùng Thanh lại vì bảo vệ người yêu, mượn cớ đoạn tuyệt với người nhà, Từ Châu không đành lòng, lén lút liên hệ Phùng Thanh, muốn hàn gắn tình cảm giữa hắn và bố. Hai người không ngừng thư từ trò chuyện qua lại, Phùng Thanh lại từ trong miệng Từ Châu moi móc được rất nhiều tin tức của chính quyền ngụy. Về sau, Từ Châu trong lúc vô tình phát hiện điệp viên phá mật mã tiết lộ hành tung của bọn họ có thói quen đồng nhất với Phùng Thanh, mới mơ hồ đoán ra được chân tướng. Sau khi trực tiếp gặp mặt Phùng Thanh, Từ Châu quyết tâm trợ giúp hắn......

Hình tượng nhân vật của Từ Châu vẫn luôn là sĩ quan trẻ tuổi đơn thuần, một lòng nhiệt huyết, cậu cũng không thích ứng nổi những mặt trái hắc ám của chính quyền ngụy, cảm thấy lạc lõng giữa những người xung quanh, nhưng vì bối cảnh của gia tộc họ Phùng lớn mạnh, cho nên cậu vẫn luôn duy trì khí phách hăng hái, chưa từng bị gây khó dễ quá nhiều. Sau lại phát hiện bản thân bị lợi dụng bởi người đại ca kiêm sư phụ mà mình hằng tôn kính và sùng bái, nội tâm của Từ Châu khẳng định là bị tổn thương.

"Sau khi bị tổn thương, cậu ấy lại không hề phẫn nộ, không hề trả thù, không hề rời xa Phùng Thanh, trái lại, cậu ấy còn đi trợ giúp Phùng Thanh!" Biên kịch đi tới trường quay, kích động mà vỗ bàn, "Vì sao thế? Vì sao hả!"

Viên Tinh Châu: "......"

"Bởi vì yêu!!" Hai mắt của biên kịch tỏa sáng, nước miếng văng tứ tung, hùng hồn dõng dạc nói, "Cậu ấy không chịu để Phùng Thanh nhận chính mình làm em trai, là bởi vì từ nhỏ đã nảy sinh một loại tình cảm khác đối với Phùng Thanh, nhưng bởi vì được giáo dục quá tốt, lại không chắc chắn về phần tình cảm này, cho nên trước sau im lặng kìm nén. Bằng không vì sao cậu ấy lại tích cực mong muốn kéo Phùng Thanh về nhà? Vì sao lại yêu cầu trợ lý luôn báo cáo cuộc gọi của Phùng Thanh trước tiên? Vì sao sau khi biết mình bị lợi dụng, cậu ấy vẫn nhất quyết phải gặp mặt Phùng Thanh? Khi đó cậu ấy không thương tâm, không phẫn nộ sao?"

Viên Tinh Châu: "......"

"Không! Cậu ấy là cực kỳ thương tâm cực kỳ phẫn nộ! Tuy nhiên! Tuy nhiên! Nam chính của chúng ta đã nhạy bén nhận ra, hắn cho cậu ấy một cái hôn!" Biên kịch nói, "Một thiếu niên đơn thuần hăng hái, vì yêu nguyện chết, vẫn liều mạng dấn thân! Cuối cùng vào thời điểm cậu ấy đỡ đạn thay cho nữ chính, cũng là lúc cậu ấy buông xuống phần tình cảm này......"

Biên kịch đắm chìm trong phân cảnh tình yêu thầm kín đầy thê lương này mà không có cách nào tự kiềm chế, Viên Tinh Châu lại nghe đến khóe miệng giật giật.

Không muốn thừa nhận quan hệ anh em là cái quỷ gì? Thế làm thầy trò thì có thể yêu đương sao? Vi phạm đạo đức nhà giáo đó anh giai!

Hơn nữa đỡ đạn gì đó......

Viên Tinh Châu vô cùng buồn bực.

Cách thức chết của cậu trong kịch bản gốc là ở nhà tắm công cộng, lúc cậu đang tắm thì nhìn thấy gián điệp Nhật Bản, sau đó bám theo, cởi trần chiến đấu với đối phương, hy sinh oanh liệt....

Cảnh ở trần đánh nhau kia là phân cảnh lớn của cậu, trong khoảng thời gian này ngay cả một miếng bánh bao cậu cũng không dám ăn, bây giờ lại vì một cái hôn của nam chính, mà phải bị cắt mất?

"Cảnh để trần nửa thân đánh nhau kia của tôi, có thể nào đừng cắt đi được không?" Viên Tinh Châu thật sự đau lòng tiếc thương cơ bụng chính mình vất vả bảo trì, hơn nữa cậu còn có niềm tin, phân cảnh kia sẽ làm cho nhân vật của cậu thu hút được một làn sóng fan mạnh mẽ.

Ai mà không thích sĩ quan khí chất Alpha bùng nổ cơ chứ? Huống chi fan của cậu còn quá đam mê nữ hóa cậu, cậu muốn thử đột phá hình tượng của mình một chút.

"Không nhất định, cái đó bàn sau." Biên kịch liếc cậu một cái, hiểu rõ nỗi băn khoăn của cậu, cười nói, "Dù sao cơ bắp sẽ không luyện rồi bỏ phí, tôi tìm một cơ hội cho cậu lộ nửa thân trần là được."

Chuyên viên trang điểm "phụt" một cái cười ra tiếng.

Viên Tinh Châu có chút xấu hổ, nghĩ ngợi một hồi, vẫn nói với biên kịch: "Vậy cảm phiền ngài."

Trên bảng thông báo viết 5 tiếng hóa trang, Viên Tinh Châu ở đây lại chỉ dùng không đến nửa tiếng.

Hóa trang cho sĩ quan yêu cầu tươi tỉnh sạch sẽ, bản thân Viên Tinh Châu đã có dung mạo rất thanh tú, chỉ là bởi vì màu da quá trắng, bình thường phải dùng phấn nền tông tối hơn để giảm bớt xuống, nếu không vào thời điểm chung một khung hình với diễn viên khác thì rất khó điều chỉnh độ sáng.

Tuy vậy hôm nay quay cảnh hôn, nước da trắng nõn khiến cho Từ Châu so với người khác nhiều hơn một phần tinh xảo, càng dễ làm cho người ta tiếp thu tình cảm thầm kín của cậu ấy, cho nên chuyên viên trang điểm chỉ cần kẻ sơ cho cậu một chút lông mày, lại đồ theo đường viền mí mắt trên tạo điểm nhấn, làm nổi bật chiều sâu và cảm giác 3D của ngũ quan trên khuôn mặt, màn hóa trang này thế là hoàn thành.

Diệp Hoài chờ ở bên ngoài đến hơi nhàm chán, hắn cũng nghe nói diễn viên phải hoá trang thật lâu, đang định mở một ván game lên giết thời gian, chưa chơi được bao lâu, lại nghe có tiếng người nói chuyện cách đó không xa.

Hắn nghiêng mặt sang, liền thấy Viên Tinh Châu mặc một thân quân trang màu xanh lục đậm, khoác áo choàng, lướt như gió đi về phía hắn.

Diệp Hoài híp con mắt, chờ đến sau khi Viên Tinh Châu đến gần mới chuyển động tầm mắt, từ trên xuống dưới quét người này một lượt.

Viên Tinh Châu trong chốc lát phải đi chào hỏi và tập lời thoại với Hoắc Dương Thanh, bởi vậy cố ý đi tới đây nói với Diệp Hoài: "Em không nghĩ tới sẽ được thu xếp cho diễn luôn, rất có khả năng là còn phải bận đến đêm khuya. Nơi này cách nội thành rất xa, lát nữa mặt trời xuống núi anh cứ trở về đi, đừng chờ em."

Diệp Hoài không hé răng, vẫn chỉ nhìn cậu chằm chằm.

Viên Tinh Châu bị hắn nhìn đến có chút hoang mang, cũng cúi đầu nhìn thử chính mình.

"Sao vậy ạ?" Viên Tinh Châu thấy giày không bẩn, quần không rách, chính mình nhìn không ra có vấn đề gì, nhịn không được mà hỏi: "Trên người em...... có vấn đề gì sao?"

"Cũng đẹp đấy." Diệp Hoài gật đầu.

Viên Tinh Châu sửng sốt, mặt sắp đỏ lên, lại nghe hắn hỏi, "Cậu là sĩ quan nước Mỹ?"

Viên Tinh Châu: "???"

"Không phải!" Viên Tinh Châu kinh ngạc nói, "Trông em giống con lai sao?"

"Thế nhưng trang phục này của cậu rất hỗn tạp." Diệp Hoài nhướng mày, nói, "Trước đây quy định về đồng phục quân đội đều là kiểu áo Tôn Trung Sơn, kể cả quân trang sau này đổi kiểu mới cũng không có ve áo bản to như thế này."

Viên Tinh Châu: "......"

"Còn dây xích dày khục cùng với đai lưng mắt xích này là cái quỷ gì nữa?" Diệp Hoài nói, "Chơi cosplay tình thú sao?"

Viên Tinh Châu đang chuẩn bị quay cảnh hôn, vừa nghe thế mặt đỏ bốc khói, đè thấp âm lượng mà nói: "Anh làm ơn im đi."

Diệp Hoài nhíu mày lại, tỏ vẻ không vui mà nhìn cậu.

"Đoàn phim cho mặc cái gì thì em mặc cái đó," Viên Tinh Châu dở khóc dở cười nói, "Em sắp quay xong cả rồi, cũng không thể quay lại đề xuất ý kiến với tổ hóa trang đòi sửa đi? Hơn nữa kịch bản này chính là hư cấu, tìm tới mấy diễn viên tụi em chính là nhằm vào tạo hình nhân vật đẹp mắt, đủ Mary Sue* là được, sẽ không cần tinh tế đến như vậy."

*Mary Sue: kiểu nhân vật hoàn mỹ siêu thực, không tì vết.

Diệp Hoài "xuy" một tiếng, lại dựa vào chỗ ngồi, lười nhác nói: "Cậu thế mà rất có tự tin."

Viên Tinh Châu sửng sốt, ý thức được hắn là chỉ đoạn cậu nói "nhằm vào tạo hình nhân vật đẹp mắt", đại khái là ở trong mắt cậu ông trời này, ngoại trừ chính hắn ra, những người khác đều là người trần mắt thịt, không quá có khả năng dính liền với hai chữ "đẹp mắt".

Viên Tinh Châu cũng không tức giận, thấy thời gian không còn sớm, lại dặn dò một lần: "Nơi này đường xá ban đêm không dễ đi, anh phải đi về thì lái xe của em là được."

"Cậu thì sao?" Diệp Hoài hỏi.

"Em ở lại đoàn phim. Hai ngày trước xin nghỉ cho nên mới ở nhà." Viên Tinh Châu cười nói, "Anh ở nhà một mình khóa cửa cho kỹ, thẻ phòng chung cư kia em vẫn chưa từng đổi, nếu anh không yên tâm thì đổi một bộ khác, miễn cho lại có người ngoài cầm được thẻ là có thể tiến vào. Mấy cửa hàng ăn sáng nằm ngay trong khu vực bán hàng của tiểu khu, anh muốn ăn cái gì thì tự mình đi mua."

Cậu cười dặn dò xong, vẫy tay với Diệp Hoài, "Em đi tập lời thoại đây, anh cứ tự nhiên."

Tầm mắt của Diệp Hoài lưu lại trên bao tay bằng da của cậu trong chốc lát, mím môi, không nói gì nữa.

Viên Tinh Châu lại đi tìm Hoắc Dương Thanh để tập thoại.

Một mình Hoắc Dương Thanh chiếm một phòng hóa trang, lúc này còn chưa bắt đầu hóa trang, đang tán dóc với chuyên viên trang điểm. Viên Tinh Châu gõ cửa đi vào, chào hỏi y, vô cùng khiêm tốn mà đứng ở nơi xa.

"Anh đứng xa như vậy để làm gì?" Hoắc Dương Thanh lại rất nhiệt tình, từ trong gương nhìn cậu, chỉ chiếc ghế ngồi trang điểm bên cạnh nói, "Lại đây ngồi, tâm sự cái coi."

"Không dám quấy rầy cậu Hoắc." Viên Tinh Châu khách khí nói một câu, lại không dám bẽn lẽn, tươi cười đi qua ngồi.

Hoắc Dương Thanh cũng cười.

"Rốt cuộc cũng gặp được anh. Từ lúc biết anh ở đoàn phim, mỗi ngày tôi đều trông mong được thấy mặt anh." Hoắc Dương Thanh cười nói, "Sao anh lại xin nghỉ? Thân thể không thoải mái?"

Viên Tinh Châu giật mình. Hoàn toàn không rõ Hoắc Dương Thanh ân cần như vậy để làm gì.

"Không có việc gì." Cậu cũng không biết Lý Ngộ xin nghỉ phép với lý do thế nào, bèn hàm hồ đáp, "Nghỉ ngơi hai ngày là khỏe rồi."

"Vậy là tốt rồi. Tôi lại tưởng anh bị thương ở eo." Hoắc Dương Thanh thở phào nhẹ nhõm.

Viên Tinh Châu: "???"

"Trước kia tôi từng là fan của anh." Hoắc Dương Thanh nhìn ra nghi vấn của cậu, nhướng một bên lông mày lên, quay đầu nhìn cậu, "Từ lúc anh mới debut đã để ý anh rồi."

Viên Tinh Châu trợn mắt há mồm: "Thật hay giả vậy?"

"Đương nhiên là thật! Lúc các anh ra album tôi còn vung tiền vào kìa!" Hoắc Dương Thanh hừ một tiếng, tức giận nói, "Kết quả thì sao, ca khúc chủ đề thì anh tổng cộng chỉ hát được 12 giây, còn có một nửa là hòa thanh. Bọn công ty rác rưởi đếch phải người!"

Lúc ra mắt độ nổi tiếng của Viên Tinh Châu trong nhóm không cao, xếp vị trí thứ 2 thứ 3 từ dưới đếm lên, thế nhưng đãi ngộ vẫn luôn vào hạng kém cỏi nhất. Trong đó album cuối cùng là một mini album, tổng cộng gồm sáu bài hát, Viên Tinh Châu chỉ tham dự hai bài, ca khúc chủ đề xuất hiện 12 giây, một bài hát khác thì xuất hiện 16 giây.

Lời này của Hoắc Dương Thanh quá sức chuyên nghiệp, Viên Tinh Châu vừa nghe liền tin ngay, chính là cân nhắc đến thân phận của hai người, lại không dám tin nữa.

Hoắc Dương Thanh nhớ tới chuyện cũ lại vô cùng không cam lòng: "Lúc ấy tôi còn viết thư khiếu nại nặc danh cho công ty các anh, còn từng kêu gọi fan các nhà xâu xé chửi nhau với fan nhà Nguyên Trừng, mẹ, miệng cái đám fan nhà Nguyên Trừng quá bẩn, tôi đi bán hàng cũng chưa từng con mẹ nó chửi người gớm như vậy."

Viên Tinh Châu không dám hoài nghi mấy chuyện này, cậu lần đầu tiên nhìn thấy fan mình bằng xương bằng thịt, tức khắc lòng sinh cảm kích: "Trời ạ, cậu thật sự...... Fan của tôi không nhiều lắm, cảm ơn cậu! Tôi......tôi có chút phụ lòng mọi người."

Bản thân cậu mãi mà không có tiền đồ, liên lụy xấu đến fan, luôn bị nhà người khác bắt nạt.

"Không có gì," Hoắc Dương Thanh nói, "Tôi chỉ là không nhìn nổi anh rõ ràng lợi hại hơn nhiều so với tất cả bọn họ, vậy mà cứ suốt ngày bị khi dễ. Có điều tôi chỉ nhảy hố cho vui thôi, vừa mới coi anh là idol, các anh liền giải tán, sau đó anh và Diệp Hoài dắt nhau đi kết hôn, tôi liền thoát fan."

Viên Tinh Châu: "......"

"Hiện tại thì sao?" Tâm tình của Viên Tinh Châu vô cùng phức tạp, vừa bất ngờ vui sướng vừa cảm động, còn có chút cảm khái vì cảnh còn người mất, vì thế nửa đùa hỏi, "Hiện tại có từ fan chuyển thành hắc (anti) không?"

Hoắc Dương Thanh bật cười ha ha.

"Không có không có." Hoắc Dương Thanh nói, "Tôi "hắc" Diệp Hoài, hai người tuy rằng là một đôi, nhưng mà tôi hắc bạch phân minh, cũng không liên lụy đến người vô tội."

Viên Tinh Châu: "......"

Lúc này đích thân Diệp Hoài đang ở ngay ngoài cửa, chờ xem người diễn kia kìa. Người nọ chính là thành phần cuồng tự luyến, chim công xòe cánh, nếu Hoắc Dương Thanh nhìn thấy hắn, ý niệm thù địch đối với hắn nhất định sẽ bị phát giác thôi.....

Đến lúc đó chính cậu bị kẹp ở giữa...... Vừa là CP với Diệp Hoài, vừa là thần tượng của Hoắc Dương Thanh, trong phim còn là nhân vật yêu thầm Hoắc Dương Thanh......

Viên Tinh Châu đột nhiên chân thực cảm thụ được vai diễn của một người sở hữu nhiều danh tính trong kịch bản phim chiến tranh gián điệp là như thế nào.

Quá khó khăn......

Lòng cậu bất chợt nảy sinh hối hận, chỉ có thể ngóng trông mặt trời mau xuống núi, bụng Diệp Hoài mau chóng đói lên, sau đó chờ đến khi mình cùng Hoắc Dương Thanh đi ra ngoài, tốt nhất là Diệp Hoài đã lái xe đi rồi......

===============================================

*Áo Tôn Trung Sơn là như thế này nè, huhu các chú của tôi:>>>



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.