Thụy Khanh tạm biệt hai cô bạn rồi đạp xe về nhà giữa trưa nắng đổ lửa. Sáng nay ra cửa ba mẹ đã dặn học xong không được đi lung tung, phải về nhà có chuyện cần bàn.
Nhiệt độ hôm nay lên cao, những tia nắng mặt trời như chiếu thẳng xuống đỉnh đầu, xuyên qua quần áo đốt cháy cả da thịt. Thụy Khanh tự nói với lòng mình đã đạt đến cảnh giới không buồn không vui, không cảm xúc, không suy nghĩ. Nhưng nói thì dễ làm mới khó.
Trúc Khanh đi đâu cũng lên xe xuống ngựa, còn bản thân cô gắn liền với chiếc xe đạp cà tàng này. Đây là phần thưởng cô nhận được khi tham dự cuộc thi vẽ tranh cấp thành phố năm mười hai tuổi.
Cuộc thi không có cơ hội để cô có thể kèm em gái, cho nên đó là lần đầu tiên cô được thưởng theo thực lực. Lúc ấy hạnh phúc biết bao nhiêu, cô cứ nghĩ chiếc xe đạp này để đi chơi, nhưng không ngờ nó lại trở thành phương tiện di chuyển của cô suốt bốn năm đại học.
Dựng chân chống xe nép sát vào gốc nguyệt quế bên hông sân vườn, Thụy Khanh uể oải cởi bỏ nón mũ và bao tay để phía trước rổ xe, rồi ôm cặp táp vào phòng khách. Mẹ đang ngồi bên cạnh Trúc Khanh, tay bưng nước hoa quả năn nỉ em ấy uống. Thấy cô bước vào, mẹ chỉ liếc nhìn một chút rồi tập trung vào em gái.
"Uống đi con yêu. Con chỉ ăn có chút cơm, không chịu ăn trái cây. Uống sinh tố cho khỏe đi con gái. Nếu con không chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-lien-hon-sai-lam/2691912/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.