Rồi Minh Hoàng cũng đến nhà. Lúc ông bà Hưng trò chuyện với anh, Trúc Khanh ẹ thẹn cúi mặt, nhưng thỉnh thoảng lại len lén nhìn anh. Minh Hoàng dù ung dung nói chuyện với ông bà Hưng, vẫn tinh mắt nhận ra Trúc Khanh đang kín đáo nhìn mình.
Dù chỉ gặp hai lần nhưng anh có thể phân biệt được đâu là cô chị, đâu là cô em. Điểm dễ nhận biết giữa hai chị em nhà này là cô em yếu đuối, hiền lành và quy củ hơn người chị đanh đá.
Thêm nữa người kia hoàn toàn không ưa anh, nên chắc chắn không thể kiên nhẫn ngồi ở chỗ này. Cô ta chưa đá anh là may, làm sao dành cho anh cái nhìn thiện cảm như vậy được.
"Trúc Khanh khỏe hẳn chưa? Hôm trước nhìn em xanh xao, giờ xinh đẹp hơn rồi." Minh Hoàng lịch sự, cư xử đúng mực, không để nỗi ác cảm lấn át lý trí như lần trước.
"Dạ bữa nay em khỏe nhiều rồi. Cám ơn anh Hoàng!" Trúc Khanh dịu dàng.
"Nãy giờ mọi người trông con. Chỉ sợ con bận đột xuất không đến được."
Bà Hưng cố nói giảm nói tránh cho con gái, rồi viện lí do phải vào bếp hỗ trợ chị giúp việc dọn thức ăn ra bàn, để rời phòng khách. Ông Hưng cũng đứng lên theo, giả vờ lên phòng cất hồ sơ, sẵn tiện lấy bàn cờ tướng. Lát nữa ăn cơm xong, hai chú cháu sẽ đánh vài ván.
Minh Hoàng làm sao không nhìn ra hai ông bà cố ý để anh và Trúc Khanh có cơ hội nói chuyện riêng với nhau. Nhìn cô nhỏ hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-lien-hon-sai-lam/2691899/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.