Minh Hoàng buồn bực giận dỗi. Giờ phút này anh chỉ cảm thấy cơn giận vô cớ nghẹn ngang lồng ngực, không hề nhận ra mình có chút vô lý. Bản thân anh cũng không hiểu mình giận điều gì, chỉ biết là lòng không hề dễ chịu. Anh nhìn Thụy Khanh có chút xẵng giọng:
"Anh ở đâu không quan trọng. Em là con gái mà đi chơi đêm đến giờ này mới về. Mỗi ngày em đều đi như vậy sao Khanh?"
Thụy Khanh nghe anh phê bình thình lình nên có chút bất ngờ. Biểu cảm hân hoan khi thấy anh, bước chân đang chạy nhanh đến nghe mấy lời này liền khựng lại. Thời gian gần đây hai người rất thân thiết, trong lòng cô, anh như người thân trong gia đình. Cô không biết nó là tình cảm anh trai em gái hay là tình cảm gì, chỉ biết là mỗi khi gặp anh cô rất mừng, cũng rất lệ thuộc vào anh.
Tối nay thấy anh, lòng cô vui sướng muốn vỡ òa. Nếu có thể đã chạy đến ôm anh, thế mà đổi lại là sự lạnh lùng, thái độ xa cách, lời nói phê phán. Tự nhiên Thụy Khanh tức và giận dỗi, thế là cô cũng xẵng giọng:
"Em đi đâu là quyền của em. Đây đâu phải là việc của anh Hoàng. Sao anh lại hung dữ với em?"
Thời gian qua đúng là anh rất chiều cô, chăm sóc đến mức cô có chút ỷ lại. Mỗi tuần còn mong chờ thứ sáu đến nhanh, để thấy anh đứng đón cô ở cổng trường. Quen nghe lời nói cưng chiều của anh, tự nhiên bây giờ bị anh giận, cô tủi thân nên cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-lien-hon-sai-lam/2691825/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.