Lục Nghiên Dương nói ra những câu sến súa giữa chốn đông người không còn thấy ngại ngùng nữa, ngược lại là Kiều Uyển Nhi, cô không biết giấu mặt vào đâu.
Cô đã qua cái tuổi thích được người ta biểu lộ tình cảm ở nơi công cộng rồi.
Ăn xong cô chuồn đi mất, nhìn thấy Hạ Liên Tâm đang lộ rõ gương mặt nhắn nhó, cô đi ngang qua rồi nắm tay cô ấy kéo đi, miệng lúng túng lên tiếng:
“ À, Liên Tâm, chúng … chúng ta đi nói chuyện một chút”.
Lục Nghiên Dương bị vợ bỏ rơi, lạc lõng vô cùng nhưng không dám ý kiến. Thui thủi bỏ về phòng làm việc một mình, hắn có chút bất ngờ khi Hạ Đông Quân vẫn còn ở đó chưa chịu đi.
Anh nhìn thấy hắn vào, quở trách:
“ Trọng sắc khinh bạn”.
Hắn cũng không nói gì, như đang ngầm thừa nhận rằng giá trị của người bạn này trong lòng không to cho lắm.
Kiều Uyển Nhi kéo Hạ Liên Tâm lên chỗ pha cafe cho nhân viên, tìm một chỗ ngồi ít người chú ý đến rồi ngồi xuống.
Hạ tiểu thư mãi không quên cảnh tượng lúc nãy, gật gù khen ngợi:
“ Tình cảm vợ chồng đúng là làm cho ngừoi khác ngưỡng mộ”.
“………”.
Kiều Uyển Nhi bị chọc ghẹo, rơi vào trạng thái không biết nói gì, chỉ đành lãng tránh bằng việc đẩy ly cafe vừa mới pha đến trước mặt Hạ Liên Tâm rồi lên tiếng:
“ Uống đi”.
Nhìn chất lỏng màu nâu đen đang nghi ngút khói trong cái ly giấy, Hạ tiểu thư nhẹ nhàng lắc lư. Cô ấy không vội uống, chỉ quan sát nó.
Dường như cô ấy có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-vo-nghia/436049/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.