Người xưa có câu: người buồn cảnh có vui đâu bao giừo.
Vốn dĩ Kiều Uyển Nhi cũng cảm thấy thời tiết là do trời, cảm xúc của con người thì liên quan gì?
Cho đến khi cô dìu con gấu đen to lớn từ trên lầu xuống dưới nhà rồi ra ngoài vườn …
… thì trời mưa.
Cô nhìn bầu trời âm u lại thêm mưa ngày càng nặng hạt thì biết rằng thời tiết như thế này sẽ không dễ dàng tạnh mưa.
Kiều Uyển Nhi chán nản nhìn bầu trời, người đàn ông dán mắt vào ngừoi cô.
Biểu cảm của cô dù là vui hay buồn đều khiến cho hắn yêu thích.
Được thấy một khía cạnh mới của cô đói với Lục Nghiên Dương mà nói thực sự còn vui hơn bắt được vàng.
Kiều Uyển Nhi chán nản mà nói:
“ Chắc là mai mới có thể đi dạo”.
“ Ừm”.
Tiếp đó đành phải dìu hắn trở vào trong nhà.
*******
Cuộc sống của Lục tổng kể từ ngày hôm đó vô cùng nhàn hạ.
Hắn dường như không giống người bị thương, mà giống bị liệt hơn.
Thức ăn được dâng tận miệng, xong xuôi thì tắm rửa cũng không cần động chân động tay.
Chỉ có điều phải bắt ép ngừoi anh em của mình bình tĩnh không làm bậy thực sự có chút khó khăn.
Vài tuần trôi đi, hắn lên cân thấy rõ.
Còn cô, có lẽ làm mãi nên quen tay. Không còn cảm thấy ngại ngùng khi nhìn thấy hắn trong bộ dạng khoả thân.
Nhưng mà cái thứ ở giữa chân kia cứ ngẩng đầu mãi khiến cho cô không tài nào tập trung được. Lại không thể bảo hắn ép nó xìu xuống.
Lỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-vo-nghia/436036/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.