Vì hắn đang bị thương, cử động khó khăn nên những việc như dùng cơm Kiều Uyển Nhi đều phải giúp.
Thôi thì vì hắn cứu cô, hơn nữa là vợ chồng thì đây cũng là điều nên làm.
…
Nhưng mà …
Tối đó sau khi ăn cơm xong, cô bắt đầu cảm thấy bản thân không thể gánh nỗi cái nghĩa vụ này được nữa.
Lục Nghiên Dương đứng trong phòng tắm chăm chăm nhìn cô, Kiều Uyển Nhi gương mặt hiện ra vài đường hắc tuyến.
Hắn thế này là muốn cô giúp hắn tắm ư?
“ Anh … tự mình ắtm được … có đúng không?”.
“ …….” - Lục tổng ngồi trên thành bồn, vẻ mặt dửng dưng:
“ Em nói thử xem”.
“ …. Chắc là … không được”.
“ Ừm, vậy nên chỉ có thể nhờ đến em thôi”.
“……..”.
Cô muốn ra ngoài!!!
Đừng có bảo cô với hắn đã thân mật hơn sáu tháng mà còn giả vờ ngại.
Lúc đó hắn chủ động làm mà, cô chưa từng cởi dù chỉ là một cái vạc áo của hắn. Nhưng tình hình bây giờ Kiều Uyển Nhi phải đích thân làm. Cô có thể không ngại hay sao?
Họ chỉ vừa mới tiến triển thôi mà.
Kiều Uyển Nhi cầm một cái khăn lông đã nhún nước ấm, đi đến rồi nói:
“ Vết thương không được động vào nước, nên … tôi chỉ lau sơ người cho anh”.
Nói xong, cô tay chân lóng ngóng cởi từng chiếc cúc áo.
Nhìn thấy vết thương được băng bó khắp nơi thì sao có thể nổi lòng ham muốn nam sắc của hắn được cơ chứ?
Kiều Uyển Nhi hết sức nhẹ nhàng, cẩn thận không động đến vết thương của hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-vo-nghia/436033/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.