Thôi Tử Niệm giận run người khi nghe thấy hắn dửng dưng như không có gì mà nói thế, còn Lục Nghiên Dương thì vẫn xem như không có chuyện gì to tác.
Vốn dĩ bà là người dùng kế ly gián khiến vợ hắn bỏ đi, hắn còn không nóng giận thì bà làm vậy để cho ai xem?
“ Con dám nói với mẹ như thế sao? nói đi, tại sao lại đón cô ta về nhà?!”.1
“ Cô ấy là vợ con” - Hắn thậm chí còn không cần suy nghĩ mà nói thẳng.
“ Đơn ly hôn cũng đã ký rồi, mau đuổi cô ta ra khỏi nhà ngay”.
“ Đừng can thiệp vào chuyện nhà con nữa” - Lục Nghiên Dương lên tiếng, có gì đó đau đáu ớ ngay lồng ngực khiến cho hắn rất khó chịu.
Thôi Tử Niệm lao đến.
Bốp!!!1
Một tiếng rõ to vang vọng trong căn phòng, không chứng kiến rõ ràng chuyện đang xảy ra nhưng khi thấy một bên má đỏ chót của hắn thì ai ai cũng đều hiểu rõ sự tình.
Đúng lúc đó, Kiều Uyển Nhi đang mở cửa phòng định bước vào bên trong.
Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, cô đơ ra như bức tượng, nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Gương mặt Lục Nghiên Dương không hề có chút dao động, con ngươi đen láy lạnh tanh chẳng hề có một chút tức giận hay chua xót.
Hắn cứ như một cỗ máy không có tình cảm, cũng không biết đau đớn. Sẵn sàng hứng trọn những cú đánh mắng trút giận.
Một cái tát dường như chưa làm cho Thôi Tử Niệm thấy thoả mãn, bà ta chỉ thẳng vào gương mặt thờ ơ của hắn rồi nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-vo-nghia/436022/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.