Thôi Tử Niệm hầu như mấy ngày gần đây đều sẽ đến vì muốn gặp mặt con trai mình.
Đúng hơn là muốn nói cho hắn biết sự tình đã diện ra trong những ngày hắn không có mặt.
Vừa nhìn thấy Lục Nghiên Dương, bà ta bỏ tách trà đang uống dở xuống bàn, đứng phắc dậy.
“Con đã về rồi sao?”.
Lucn Nghiên Dương không nói gì, hắn chỉ nhìn Lương Đông như một lời nhắc nhở hãy đón tiếp Thôi Tử Niệm rồi đi lên lầu.
“Cô ta đi rồi, không trở về nữa đâu”.
Dường như đã biết được ý định của hắn, bà nhàn nhạt nói.
Lục tổng đang bước chân lên bậc thang, nghe thấy câu đó, tâm trạng vui vẻ khó lòng được duy trì.
Chân mày hắn nhíu lại, ánh mắt lạnh lùng nay lại phủ thêm một tầng sắc bén, hắn xoay người về phía mẹ mình, lên tiếng:
“Mẹ có ý gì?”.
Thôi Tử Niệm thờ ơ mà nói:
“ Mẹ nói cô ta sẽ không trờ về nữa, con nghe mà không hiểu hay sao?”.
Tiện tay, bà đặt tờ đơn ly hôn lên bàn.
Hắn không còn nói gì nữa, gương mặt cúi xuống chẳng thấy được biểu tình, chỉ đi đến bên bàn rồi xem thứ được đặt trên đó viết những gì.
Lục Nghiên Dương gần như không cử động, ngoại trừ nắm đấm đang nổi đầy gân xanh thì chẳng có chút biẻu hiện gì khác thường.
Lúc này hắn phải cố nhẫn nhịn mà hỏi:
“Mẹ ép cô ấy?”.
Hắn thực sự không tin Kiều Uyển Nhi sẽ chủ động rời đi. Tình cảm của họ ngày càng thân thiết thì sao có thể không nói tiếng nào đã rời bỏ nơi này?
Trừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-vo-nghia/436014/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.