Hạ Liên Tâm thở dài:
“ Tôi đâu rảnh rỗi đi điều tra hành tung của sếp? Như thế khác nào bám đuôi. Tởm”.
“ …….” - Lý Uyên có chút sượng măt, đảo mắt nhìn sang Thôi Tử Niệm ra tính hiệu cầu cứu. Nhưng bà ta đâu muốn trở thành cái gai trong mắt nhà họ Hạ?
Không còn cách nào, đành phải nói thật:
“ Dương hẹn tôi đến vì có hợp đồng”.
Kiều Uyển Nhi nghe xong câu chuyện, không hiểu sao trong lòng có chút khó chịu.
Bàn công việc gì chứ?
Đợi đến khi về đến nơi hãy mời cô ta đến không được hay sao?
Đằng này người còn chưa thấy đâu, đã lên lịch.
Không hiểu sao bản thân không phải là người biết được tin tức đầu tiên lại không vui.
Là do cô không thích Lý Uyên nên mới nảy sinh cảm xúc này. Hay là ghen?
Haha, ghen gì chứ? Sao có thể?
Cùng lúc đó, Lục Nghiên Dương cùng với Alex xuất hiện. Chưa nhìn thấy người mà đã nghe thấy tiếng nói của Alex, dường như đang càu nhàu.
“ Tôi đã làm hết sức có thể rồi, sao lại không cho nghỉ phép chứ? Cứ bắt phải ở bên cạnh câu như thế này là sao?”.
“ Nghiên Dương” - Thôi Tử Niệm lên tiếng trước, lôi kéo sự chú ý của hắn.
Lý Uyên cũng nhìn theo, dáng vẻ e thẹn:
“ Dương, anh về rồi sao?”.
Hắn nhìn mẹ mình, ròi nhìn cô ta, lạnh lẽo lên tiếng:
“ Gọi tôi là Lục tổng, đừng có quá phận”.
Kiều Uyển Nhi đứng đó, chưa hả hê thì Hạ Liên Tâm đã phì cười, vẻ mặt khinh bỉ.
Đáng đời, đúng là không biết xấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-vo-nghia/435997/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.