Vậy mà trước khi mất, ông luôn nghĩ đến bà. Căn dặn hắn phải đối xử tốt, không được làm bất cứ hành động nào ngỗ ngược
Lục Nghiên Dương căm hận, hắn không làm được việc cao thượng giống như cha. Nhưng đây lại là di nguyện của ông, hắn không thể nào làm trái được
Vì không muốn những lời nói khó nghe sẽ làm tổn thương bà khi nóng giận, nên hắn đã khiến bản thân trở thành bộ dạng thế này1
Giống như kẻ câm, ít nói hơn, vì hắn sợ sự căm hận không thể xoá sạch của bản thân sẽ khiến hắn phải làm trái lời cha
Dù có tức giận đến thế nào, hắn vẫn lựa chọn im lặng điều này đã kéo dài một thời gian, hình thành nên tính cách của Lục Nghiên Dương
Nhưng dạo gần đây hắn thực sự khó kìm nén được, vì mẹ mình luôn tìm cách chia rẽ hắn và Kiều Uyển Nhi
Hắn đã cố gắng làm ngơ chuyện quá khứ, sao bà cứ phải nhắc lại làm gì?
Tại sao cứ đến quấy rầy cuộc sống thanh bình của hắn, chẳng lẽ phải đợi đến khi chết đi …
Cộc cộc ….
Tiếng gõ của vang lên, cắt ngang suy nghĩ tiêu cực của Lục Nghiên Dương. Hắn khó chịu trong lòng, nhưng vẫn không lớn tiếng quát mắng người bên ngoài
Cách cánh cửa dày, giọng nói dịu dàng pha chút e ngại cất lên
“ Tôi … tôi có thể vào không?”
Tâm tình vốn không tốt được xoa dịu đi đôi chút, nhưng hắn vẫn không muốn lên tiếng. Áp lực và mệt mỏi làm cho hắn chỉ muốn ở một mình
“ …….” - Hắn không đáp trả, cô chần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-vo-nghia/435972/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.