Cô thực sự muốn nói như vậy, nhưng mà sợ hắn vừa mới bị ăn đau lại phải nghe câu nói không mấy thiện ý sẽ nổi quạu, liền lãng tránh sang chuyện khác
“ Tôi … từ nhỏ quen ngủ một mình nên … có chút không quen …”
“ ……”
Hắn chườm khăn một hồi, thì cửa phòng có tiếng gọi
“ Thiếu gia, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi ạ”
Là giọng nói của Lương Đông, vì thấy thời gian đã không còn sớm maf hắn vẫn chưa ra khỏi phòng. Việc này đúng là không giống với tác phong của Lục Nghiên Dương
“ Tôi biết rồi” - Hắn lên tiếng, bên ngoài không còn nghe thấy bất kỳ tiếng động nào nữa, dường như cậu ta đã rời đi
Khi hắn bỏ cái khăn xuống, mặt cô xanh như tàu lá, không kiểm soát được đưa tay lên che đi cái miệng nhỏ
“ Chết rồi, sưng mất rồi”
Hắn vẫn không nói gì, ngồi yên dùng khăn đặt lên mặt
Giữa trán và sống mũi hơn đau tê, Lục Nghiên Dương không biết có bị chảy máu mũi hay không, vì cứ âm ĩ khó chịu chết đi được
Khi đã đỡ choáng váng, hắn vào phòng tắm rửa mặt và thay đồ
Kiều Uyển Nhi vẫn còn ngồi trên giường, khép nép và có chút lo lắng. Hôm nay công ty có cuộc họp, mặt hắn sưng to thế kia sao có thể xuất hiện được?
******
Nhưng kết quả, hắn vẫn phải có mặt ở buổi họp này. Các cổ đông khi thấy được vết sưng trên mặt, có người tò mò, có người lo lắng, anh một câu, tôi một câu, đều hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì
Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-vo-nghia/435962/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.