Hắn nhìn thấy cô ngày càng giận, chẳng thèm đếm xỉa đến thì trong lòng lo lắng khôn nguôi, thở dài
Thay vì nói những lời nịnh nọt giả tạo thì nói ra suy nghĩ trong lòng có khi sẽ tốt hơn
“ Tôi … chỉ muốn giúp … không có ý xem thường, nếu em không thích thì sẽ không làm thế nữa …”
Đột nhiên nghe thấy hắn xuống nước, cô lại thấy ngượng. Thì ra hắn không phải muốn gây sự, thực lòng muốn xin lỗi
Nhưng có lẽ đối với vị tổng giám đốc cao quý này, chưa từng nhỏ giọng với ai cho nên về vấn đề này có chút lúng túng. Từ lúc hắn mở lời, cô cứ cáu gắt mãi, thật xấu hổ
Kiều Uyển Nhi à, mày trở nên không nói lý lẽ từ bao giờ?
“ Nếu muốn giúp thì cứ nói là muốn giúp, con người không phải nên thành thật với nhau mới tốt sao?”
Suy cho cùng, nếu lúc đầu hắn nói thế này thì đâu có chuyện gì xảy ra. Cứ trịch thượng mà nói những lời chẳng khác gì đang xem thường năng lực của cô
“ Nếu có vấn đề gì không hiểu tôi sẽ hỏi, anh không cần phải xử lý phần công việc vốn dĩ thuộc về tôi đâu” - Kiều Uyển Nhi lên tiếng
Sau khi nói xong thì chuyện này cũng kết thúc
Chiếc xe trên đường về nhà rẽ vào một tiệm bánh ngọt rồi dừng trước đó, Lục Nghiên Dương xuống xe đi một lát rồi trở lại với một cái hộp khá to trên tay
Hắn ngồi vào ghế lái, nhét cái hộp đó vào người cô rồi giậm chân ga
Kiều Uyển Nhi cũng không hiền lành,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-vo-nghia/435959/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.