Âm thanh ngày một nhỏ đi, vì cô đã chìm sâu vào giấc ngủ. Nói thật, đang buồn ngủ nhưng lại có ai đó thì thầm bên tai khiến cho cô cảm thấy có chút phiền. Thật may là không còn nghe thấy gì nữa, nếu không cô sẽ không kìm được mà thét toáng lên mất
Dù sao thì cô cũng đã không ngủ cả một đêm mà
Lục Nghiên Dương ngồi bên cạnh quan sát gương mặt đang ngủ say của cô, cảm thấy bao nhiêu nỗ lực đều xứng đáng
Hắn thực ra chỉ muốn cô nhàn nhã, dù có tiêu xài hoang phí cũng chẳng sao. Nhưng có vẻ như vợ hắn lại là một người rất có cá tính, không thích phụ thuộc vào bất cứ ai
Hắn biết cô là người không dễ chọc ghẹo, ai gây sự thì cô sẽ liền đáp trả, nhưng vẫn sợ cô chịu thiệt thòi
Mẹ hắn không thích cô, chỉ vừa kết hôn đã đến gây chuyện. Nếu cô cảm thấy áp lực rồi bỏ đi thì phải làm sao?
Lục Nghiên Dương chau mày, chống tay lên cằm. Chuyện này phải sớm giải quyết, tránh để đêm dài lắm mộng
Hắn nhẹ nhàng đi ra ngoài không gây tiếng động tránh ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô. Ngoài hành lang, hắn nhấn một cuộc điện thoại, dáng vẻ cung kính. Nói chuyện được vài câu thì liền cúp máy
Lục Nghiên Dương lại mở cửa phòng ròi đi vào bên trong, hắn tắm rửa sạch sẽ rồi leo lên giường nằm xuống. Cả quá trình không có một động tác thừa, kéo chăn đắp lên người rồi quan sát cô gái trước mặt một lúc lâu sau đó liền ngủ
******
Không quá bất ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-vo-nghia/435924/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.