Trong bóng tối, với đôi chân trần nhỉ nhắn và mặc chiếc váy trắng tinh khôi, cô cứ thế chạy mãi chạy mãi. Cũng chẳng biết đang trốn điều gì, bản thân đi đâu về đâu 
Đến khi chợt tỉnh giấc liền bần thần ngồi yên trên giường một hồi lâu 
Có vẻ vẫn chưa tỉnh táo hẳn, nhìn mọi thứ xung quanh lạ lẫm có chút nghi hoặc. Khi ký ức ngày hôm qua ùa về, Kiều Uyển Nhi mới phần nào nhớ lại nơi mà mình đang ở chính là nhà của Lục Nghiên Dương 
Đảo mắt nhìn xung quanh liền thấy đồng hồ đã hơn 2 giờ trưa, cô có chút sững sốt đứng lê đi ra ngoài 
Oa, ở nhờ nhà người ta, ngủ từ 11 giờ trưa hôm qua đến tận trưa hôm sau mới dậy. Người khác nhìn vào sẽ ăn thêm nói bớt bao nhiêu chuyện về cô đây? 
Nhưng cũng chính vì được ngủ một giấc dài cho nên cô cảm giác cơ thể mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cũng đỡ mệt mỏi hơn 
Mở cánh cửa bước ra ngoài, không ngờ sẽ có người đứng trước cửa. Kiều Uyển Nhi cứng ngắt đứng yên ở đó một lúc 
Một cô gái, ắt hẳn là người làm của hắn đang cúi đầu 
" Kiều tiểu thư, đây là váy đã chuẩn bị giúp cô. Lúc nãy nước ấm cũng đã được pha sẵn, sau khi chuẩn bị xong tôi sẽ dẫn đường cho cô ạ" 
Kiều Uyển Nhi nhìn cái váy được xếp gọn đặt ở trên khay, đưa tay nhận lấy rồi đi vào phòng 
Nhìn kỹ lại bản thân từ hôm qua còn chưa tắm, cả người hôi như cú. Cô đi vào phòng tắm, nhìn bồn nước ấm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-vo-nghia/435905/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.