Kiều Uyển Nhi lui về sau, phía sau lớp trang điểm kỹ lưỡng chính là gương mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc. Đối phương không những không trả lời đáp lại mà còn nhìn cô bằng đôi mắt quá mức lạnh lẽo. Hệt như những thứ cô cố gắng che đậy đều bị hắn nhìn thấu. Cha mẹ thì cứ gây áp lực muốn cô phải tìm cách khiến hắn phải chú ý bằng mọi giá, nhưng Kiều Uyển Nhi biết rõ, bản thân cô không thể nào làm được việc này dù có cố gắng Huống chi cô vốn không hề có chút tình cảm nào đối với người đàn ông trước mặt mình Còn những người ở nơi này nữa, cứ chăm chăm nhìn vào cô. Khinh miệt, chán ghét, cười cợt... đều có đủ Họ, chỉ mong cô phạm lỗi rồi hả hê cười Cô ngột ngạc không chịu được, bất giác lui về sau. Cho đến khi một vòng tay ôm lấy mình, bấu mạnh bên eo mới khiến cho cô sực tỉnh Lam An Hạ nhìn thấu hành động của con gái, sợ cô sẽ làm rối kế hoạch liền nhanh chóng nhéo mạnh. Tất nhiên bà đã chọn điểm mù để không ai có thể trông thấy Kiều Vinh cong môi cười, ông nhìn lên sân khấu mà nói " Nhạc công mà Lục tổng đây mời đến đúng là biểu diễn rất tuyệt nha. Uyển Nhi nhà chúng tôi cũng biết chơi một vài nhạc cụ, con lên biểu diễn đi" Kiều Uyển Nhi nhìn cha mình, miễn cưỡng cười rồi nghe theo Cô có thể nghe thấy tiếng châm chọc của mọi người - Gây chú ý thật đấy, cứ tưởng nơi này ngoài cô ta ra thì chẳng có ai biết chơi nhạc cụ hay sao? - Cha mẹ cô ta đúng là đã dốc công dốc sức tìm đủ mọi cách để con gái tạo ấn tượng Từng câu từng chữ đều khiến cho cô đau đớn Từ sân khấu nhìn xuống, cha mẹ vẫn chẳng hề để tâm gì đến cô cả Haha, có giống như một món đồ bị đem lên sàn đấu giá không? Kiều Uyển Nhi à, mày đúng là vật phẩm đáng thương Cô đặt cây violon lên vai, đôi mắt nhắm lại từ từ cảm nhận rồi bắt đầu đàn Đám đông còn đang muốn xem trò cười, khi nghe thấy giai điệu êm tai thì chợt im bặt. Kiều Uyển Nhi thả hồn vào bản nhạc, như muốn đem mọi phiền muộn để cho âm nhạc cuống đi hết Cô nhớ lại khoảng thời gian bản thân phải cố gắng học tập, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng chẳng có. Lúc người khác chơi đùa cùng với các bạn cùng trang lứa, cô vẫn phải vùi đầu vào đống sách vở Lúc người khác cùng cha mẹ quây quần bên mâm cơm nóng hổi, thì cô phải học đàn, vẽ tranh, thêu thùa... trở thành cô gái tinh thông mọi thứ Uyển Nhi khi đó làm tất cả mọi yêu cầu dù cho đổ bệnh cũng chỉ muốn cha mẹ vui Nhưng hiện tại, cô thật sự không biết bản thân cố gắng vì điều gì nữa Cha mẹ là muốn tốt cho cô, hay đang muốn biến cô trở thành công cụ để củng cố quyền lực? Chẳng biết từ lúc nào, cô đã hoàn thành xong bản nhạc. Kiều Uyển Nhi nhẹ nhàng mở mắt, ánh đèn sân khấu chiếu lên người khiến cho vẻ thướt tha của cô hiện rõ Những lời bàn tán tiêu cực khi nãy dường như chẳng còn, hoặc là giờ đây nó không còn lọt vào tai cô nữa Ánh mắt Uyển Nhi có chút u buồn, nốt ruồi khoé mắt càng khiến cho cô trở nên rầu rĩ hơn. Nhưng rất nhanh, cô thu nó lại Đôi môi nhỏ nhắn cong lên nụ cười xinh đẹp, cúi đầu chào rồi uyển chuyển bước xuống Cô đến gần cha mẹ rồi nhỏ nhẹ giọng nói " Lúc nãy uống rượu nên con có chút không thoải mái, nên sẽ ra ngoài hóng gió một chút ạ" Không đợi câu trả lời, cô rời đi Kiều Vinh gượng cười, sợ sẽ khiến cho Lục Nghiên Dương mất hứng, liền nhanh chóng nói " Để Lục tổng chê cười rồi" Mà người đàn ông, từ đầu đến cuối chẳng thèm nhìn lấy dù chỉ một lần. Ánh mắt hắn dán lên người cô gái vừa rời khỏi đây, khó mà đoán được đang nghĩ gì Kiều Uyển Nhi từ lúc đi khuất nơi đó liền nhìn xem xung quanh có ai không. Sau khi xác nhận chẳng có người nào liền tìm một góc mà trốn, đến khi kết thúc buổi tiệc mới xuất hiện rồi cùng cha mẹ ra về Từ đầu đến cuối chẳng nói chuyện với Lục Nghiên Dương dù là nửa chữ Các ái nữ danh môn có mặt tại đó không thiếu những câu từ khích bác, nói cô chỉ đang dùng kế mà thu hút sự chú ý của hắn Chỉ có Kiều Uyển Nhi biết, đây là lần đầu cô chống đối sự sắp đặt của cha mẹ
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]