Triệu Tử Anh ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa vì sợ ảnh hưởng đến Lý Uyên dưỡng thai.
Người đàn ông ngang ngược ngồi lên cái bàn đọc sách cách giường nằm một khoảng xa, không cam tâm mà lên tiếng:
“ Muốn mắng hay làm gì để trút giận”.
Lý Uyên chỉ hờ hững mà nói:
“ Tôi không muốn trở thành loại người tôi ghét”.
“……..”.
Vì để vơi đi nỗi giận trong lòng mà hắn đưa cô đến trung tâm thương mại, bỏ cô một mình lạc lõng giữa dòng người đông đúc, sau khi về còn cố ý gây khó dễ.
Vậy nên câu nói của cô có khác nào đang nói ghét hắn đâu?
Triệu Thần Hy nghe theo chị mình không chọc giận cô, nhưng cũng không có hứng thú ở đây, vội vàng mở miệng:
“ Có gì thì mau nói đi, thời gian tôi không dư dả đến mức ở đây tán gẫu với cô đâu”.
Lý Uyên nhìn hắn, chán ghét khi phải dạy bảo cho người còn lớn tuổi hơn mình nhưng lại chẳng hiểu được nhiều đạo lý, nhưng dù thế vẫn phải nói:
“ Sau khi công ty vượt qua khỏi khó khăn, nói chung quy tôi cũng không ở lại nơi này, bám mãi lấy anh, có cần thiết phải kiếm cớ gây sự hay không”.
Hắn đảo mắt sang nơi khác, không có ý trả lời cô. Lý Uyên nói thêm:
“ Anh không thích tôi, tôi cũng không có thiện cảm với anh. Nhưng chung quy chúng ta vẫn phải diễn kịch khi xuất hiện trước truyền thông, gặp nhau mãi chỉ tăng mức độ chán ghét lên mà thôi”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]