Người như hắn, cao ngạo, luôn xem bản thân là trung tâm vũ trụ, mọi người đều phải xoay quanh và làm theo yêu cầu mà nay lại bảo cần cô?
Lý Uyên cảm nhận được bàn tay ấm áp của hắn đang đặt trên má cô, vuốt ve nhẹ nhàng, hệt như trân bảo.
Có chút lúng túng, không biết nên làm gì, cô quay mặt đi, né tránh cái động chạm ấy lẫn ánh mắt chứa đầy tình cảm.
Triệu Thần Hy đứng lên đi ra bên ngoài, trước khi đóng cửa, hắn lên tiếng:
“ Đêm nay em ngủ ở đây đi”.
Cánh cửa đóng lại, căn phòng liền tối đen, chiếc máy tính đặt ở trên bàn làm viẹc cũng tắt đi.
Lý Uyên nằm trên giường, đôi mắt chăm chăm nhìn lên trần nhà bằng thạch cao.
Cô cũng chẳng biết hắn đang muốn là gì nữa, chỉ biết rằng bây giờ không cần phải dùng thân xác để đổi lấy việc ở lại đây.
Cũng tốt.
Chỉ cần ở bên cạnh con gái, thế nào cũng được.
Lý Uyên không muốn quan tâm bất cứ việc gì nữa, mi mắt nặng nề khép lại, thiếp đi.
Sáng hôm sau khi tỉnh giấc, xuất hiện trước mắt là một không gian xa lạ, đại não chưa hoàn toàn tỉnh táo, có chút ngạc nhiên, nhưng khi nhớ đến chuyện đêm qua thì trâm trạng lại rơi vào trầm tư.
Lý Uyên bước xuống giường, đồng hồ để bàn cho cô biết được đã hơn 8 giờ sáng.
Thường ngày cô thức dậy khá sớm, căn phòng của cô được trang trí đơn sắc với tone màu kem sữa làm chủ đạo, trang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-vo-nghia-2/2517842/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.