Lý Thiên Thiên giãy giụa khỏi đám người làm, nhưng sức của một người dù có là đàn ông và khoẻ khoắn đến mấy thì vẫn không thể so lại năm người có kinh nghiệm.
Lý Uyên có được sự giúp sức đó, cũng lớn gan đến gần anh ta.
Cô nhìn gương mặt tiều tuỵ và đôi mắt thất thần của anh trai mình, trong đầu nảy ra một sáng kiến, cười tươi rồi lên tiếng:
" Nếu tôi... giúp anh tìm cô ấy về... thì sao đây?".
"...........".
Nhìn thấy tia hy vọng loé lên trong mắt Lý Thiên Thiên, nụ cười trên gương mặt cô tắt hẳn, ánh mắt trở nên sắt bén, giọng nói cũng lạnh tanh:
" Nhưng anh nghĩ... cô ta có tự nguyện về bên cạnh anh hay không?".
"..........".
Lần nữa, đôi mắt mong chờ của Lý Thiên Thiên lại bị lời nói không chút khoan nhượng của cô làm cho tối sầm, anh ta ngưng vùng vẫy, còn tia lạnh lùng trong đôi mắt xinh đẹp của cô gái vẫn chưa bị dập tắt.
Lý Uyên cảm thấy bản thân mình chẳng làm gì sai cả, cho người khác hy vọng rồi lại dập tắt nó, điều này chính là thứ mà anh đã làm.
Lúc mang thai, cô chẳng thể nào trông cậy vào ai cả, chỉ ôm hy vọng nhỏ nhoi là anh ta có thể giúp mình rời xa gia đình, đó là việc hai bên cùng có lợi, nhưng anh ta lại đẩy cô vào đường cùng.
Gieo gió thì gặt bão thôi, luật nhân quả là thế.
Bây giờ cô đang sống tốt, nhưng chẳng phải do bọn họ ban cho. Nếu nhà họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-vo-nghia-2/2517484/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.