Vì ganh tị với Lục Nghiên Dương mà hắn đã ép buộc cô, Lý Uyên không hề nói với bất cứ ai vì cô luôn nhẫn nhịn chịu đựng vì con gái.
Haizzz...
Phải làm cách nào mới khiến cho cô không còn ác cảm nữa đây?
Triệu Thần Hy hiểu rõ, thứ được gọi là bù đắp chỉ để che đi vết thương của người bị hại và khiến cho người phạm sai giảm bớt cảm giác tội lỗi mà thôi.
Bù đắp không có nghĩa là mọi việc tổn thương gây ra cho người khác sẽ được xoá bỏ hoàn toàn.
Hắn có chút sợ, nếu như dùng quà cáp xem như bù đắp sẽ khiến cho cô càng thêm bài xích.
Còn nếu không làm gì, thì khoảng cách giữa họ mãi mãi sẽ có một vết ngăn.
Vì trong lòng rối bời, Triệu thiếu mở quyển sách đọc thêm vài trang nữa.
*********
Về đến nhà, điều hắn thấy đầu tiên chính là cô đang cho Lạc Lạc ăn bột, miệng của bé con dính đầy, dây cả ra đồ chơi đang cầm trên tay.
Triệu Thần Hy đi vào, sốt sắng lên tiếng:
" Sao em lại làm công việc nặng nhọc này? Để cho anh" - Hắn lấy chén bột của cô, ngồi xuống bên cạnh rồi dỗ dành con gái:
" Lạc Lạc ngoan, ăn xong baba sẽ bế con đi chơi".
"Papa~".
" Giỏi quá đi" - Chẳng hiểu sao hắn đưa muỗng nào là con bé ăn hết muỗng đó, cô mới là người mang nặng đẻ đau nha, đúng thật là hết nói.
Lý Uyên lườm nguýt, lau lau tay rồi ở bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-vo-nghia-2/2517475/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.