Sau khi trở về phòng, trong đầu Đào Uyển vẫn là hình ảnh của Phó Thuấn. Anh cứ lượn qua lượn lại trong tâm trí cô, khiến cô nghi ngờ không biết mình có đang bị bệnh hay không. Rõ ràng Phó Thuấn chưa làm gì đặc biệt, nhưng cô vẫn không thể ngừng nghĩ về anh.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Đào Uyển mở máy tính ra và đăng nhập tài khoản, viết một dòng trạng thái: [Đã vượt qua vòng sơ tuyển, trái tim.jpg]
Ngay lập tức, hàng loạt bình luận đổ về:
[Tung hoa, chúc mừng chị!]
[A a a a, em sắp đi ngủ rồi, nhưng chúc mừng chị. Chị là người tuyệt vời nhất!]
[Mong chờ màn trình diễn của chị. Hy vọng em có thể đến hiện trường cổ vũ cho chị!]
Lần này, Phó Thuấn không vội vàng bình luận. Anh nhìn thoáng qua phản hồi của mọi người, rồi sau vài giây suy nghĩ, anh nghiêm túc gõ:
[Chúc mừng. Tôi sẽ luôn ủng hộ bạn.]
Đào Uyển chỉ online một chút, trả lời một vài bình luận trước khi tắt máy và đi ngủ. Khi Phó Thuấn để lại bình luận, cô đã không nhìn thấy. Anh ngồi nhìn màn hình, tự hỏi liệu cách anh bình luận có hơi khô khan và cứng nhắc không.
Ngày hôm sau. Chúc Kỳ, trong lúc không có gì làm, hẹn Đào Uyển ra ngoài dạo phố. Khi hai người đang đi, Tống Nghiệp đột nhiên gửi tin nhắn:
[Chị Uyển, em đã tới vòng sơ tuyển rồi, nhưng biểu hiện của em không tốt lắm. Hình như em lại bắt đầu luống cuống.]
Thời gian gần đây, Tống Nghiệp đã tiến bộ rất nhiều khi biểu diễn ở quán bar, nhưng khi bước lên sân khấu chuyên nghiệp, đối mặt với những vị cố vấn xa lạ, cậu lại căng thẳng.
Đào Uyển chưa nghĩ ra cách trả lời thì Chúc Kỳ đã mua hai cây kem, nhìn thấy vẻ mặt đăm chiêu của cô, liền hỏi:
“Làm sao mà tự dưng trông buồn vậy? Vừa rồi vẫn còn vui mà.”
Đào Uyển kể lại chuyện của Tống Nghiệp.
Chúc Kỳ hời hợt nói: “Cậu ấy là ca sĩ, phải đứng trên sân khấu, sao lại có thể luống cuống thế được chứ? Phải luyện tập nhiều hơn thôi.”
Bỗng mắt Chúc Kỳ sáng rực lên: “Hay là để mình giúp cậu ấy?”
“Giúp thế nào?” Đào Uyển hỏi.
Cách giúp đỡ của Chúc Kỳ rất đơn giản nhưng cũng thô bạo: dẫn Tống Nghiệp ra đường hát mỗi ngày, hôm nay hát ở con đường này, ngày mai con đường khác. Đối mặt với những người lạ khác nhau, kiểu gì cũng sẽ quen dần.
Buổi tối, Đào Uyển chia sẻ ý tưởng này với Tống Nghiệp. Mặc dù cậu không ngay lập tức đồng ý, nhưng cuối cùng đã nghiêm túc trả lời: “Được ạ.”
Chúc Kỳ cười đắc ý, cảm giác như âm mưu của cô đã thành công. Trì Nguyệt, nghe câu chuyện, tò mò hỏi:
“Cậu đột nhiên quan tâm đến Tống Nghiệp như vậy, có phải có ý đồ gì không đấy?”
“Không phải!” Chúc Kỳ phản bác. “Mình chỉ muốn thử cảm giác nuôi dạy một idol thôi. Thần tượng của mình lật thuyền rồi, mình tức quá nên phải chuyển hướng. Nếu không, mình buồn chết mất!”
Một lúc sau, Chúc Kỳ đột nhiên hét lên:
“Gì nữa đây?” Trì Nguyệt nhíu mày.
“Đào Hân Nhiên cũng tham gia chương trình kia, còn vượt qua vòng sơ tuyển nữa. Cô ta không lo kéo violin của mình, lại chạy đi thi hát, định chuyển sang làm ca sĩ sao?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hot search trên mạng xã hội đang treo chủ đề: #Đào Hân Nhiên tham gia “Giọng Hát Mới”#.
Nghe tên Đào Hân Nhiên, Đào Uyển khẽ nhíu mày. Chúc Kỳ phẫn nộ nói:
“Tham gia thì tham gia, nhưng Uyển Uyển, cậu phải cho cô ta thấy thế nào mới là thực lực thật sự!”
Khi Chúc Kỳ vẫn còn đang nói, một cô gái bước vào. Cô ta kéo tay một phục vụ hỏi:
“Đào Uyển có ở đây không?”
Nghe thấy tên mình, Đào Uyển quay lại, ánh mắt dừng trên người Từ Song – người vừa mới đến. Từ Song tiến lại gần, nhìn chằm chằm Đào Uyển, rồi nói:
“Đào Uyển, cô thật vô liêm sỉ. Tôi và anh Phó Thuấn là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau. Cô dựa vào đâu mà chen chân vào mối quan hệ của chúng tôi?”
Chúc Kỳ nghe thấy liền giận dữ, suýt chút nữa lao lên đánh, nhưng bị Trì Nguyệt giữ lại. Trì Nguyệt bước tới trước mặt Từ Song, cười nhạt:
“Cô gái này, cô hiểu nhầm ý của từ chen chân rồi. Nếu cô và Phó Thuấn đang yêu nhau sâu đậm thì mới dùng từ đó được. Nhưng rất rõ ràng là không phải. Anh ấy kết hôn với Uyển Uyển vì anh ấy yêu cô ấy, không phải sao?”
Trì Nguyệt tiếp tục: “Ngược lại là cô, hai người họ đã kết hôn rồi mà cô còn đến nói mấy lời này. Ai mới là kẻ chen chân đây?”
Từ Song không nói nên lời trước lời mỉa mai của Trì Nguyệt, sắc mặt cô ta thay đổi rõ rệt.
Chúc Kỳ ở đằng sau lặng lẽ giơ ngón tay cái cho Trì Nguyệt, trong lòng thầm khen ngợi. Quả nhiên, Trì Nguyệt vẫn là Trì Nguyệt, luôn có thể nói có sách mách có chứng mà lại khiến người khác tức đến đỏ mặt tía tai.
Mặt Từ Song trắng bệch, bất mãn nhìn Đào Uyển rồi mỉa mai: “Đào Uyển, một ca sĩ hát ở quán bar như cô, cô thực sự cảm thấy mình xứng với anh Phó Thuấn sao? Cô nghĩ nhà họ Phó sẽ chấp nhận người như cô à?”
Lúc này Chúc Kỳ không kiềm chế được nữa: “Cô nói cái gì đấy? Mặt người dạ thú, sao nói khó nghe thế! Cậu ấy là người như vậy thì cô là loại người nào? Cậu ấy làm chuyện mình thích, hát nhạc mình yêu, ăn mất cơm nhà cô chắc? Đừng có mà coi thường người khác!”
Từ Song, vốn quen với việc được nuông chiều, không quen bị người ta phản bác, đặc biệt là bị cả một đám đứng về phía đối phương. Cô ta nhíu mày, ánh mắt nhìn Đào Uyển càng thêm căm ghét.
“Cô là người câm hả? Không biết nói chuyện sao? Tôi nói cho cô biết, cô không xứng với anh ấy!”
Chúc Kỳ định phản bác, thì một giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Ai nói cô ấy không xứng?”
Đào Uyển ngẩng đầu, nhìn thấy Phó Thuấn. Anh đi đến bên cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Ánh mắt anh lạnh lùng khiến Từ Song run rẩy.
“Anh Phó Thuấn, ngay cả anh cũng muốn giúp cô ta sao?” Từ Song hỏi, giọng run run.
“Cô ấy là vợ tôi.” Phó Thuấn đáp lại dứt khoát, ánh mắt nghiêm nghị. Đào Uyển nhìn anh, hơi ngẩn người.
“Nhưng bọn họ bắt nạt em!” Từ Song vùng vằng, cố gắng tìm sự đồng cảm.
Phó Thuấn rõ ràng đã mất kiên nhẫn. “Tôi chỉ thích Uyển Uyển.” Anh nói, giọng đầy quyết đoán.
Từ Song lúng túng và xấu hổ, đứng đó không biết nói gì thêm. Cô ta chỉ còn biết nhìn Phó Thuấn với ánh mắt ấm ức và tuyệt vọng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đúng lúc đó, Từ Hành bước vào, kéo tay Từ Song lại, khuyên nhủ: “Được rồi, Song Song, đừng làm ầm ĩ nữa.”
Từ Song hất tay anh ra: “Em không làm ầm ĩ!”
Từ Hành thở dài, quay sang Phó Thuấn và Đào Uyển xin lỗi: “Xin lỗi cô Đào, nếu Song Song có nói gì quá đáng, tôi thay mặt con bé xin lỗi. Thật sự rất xin lỗi.”
“Em không có làm gì sai! Cô ta là hồ ly tinh cướp anh Phó Thuấn của em!” Từ Song lớn tiếng, ánh mắt đầy sự căm ghét.
Từ Hành sợ Phó Thuấn sẽ nói gì đó làm tổn thương em gái mình, nên anh đã lên tiếng trước: “Im đi!” Anh kéo mạnh tay Từ Song, cố gắng kiểm soát tình hình.
Khi họ rời đi, Chúc Kỳ vẫn còn ấm ức, lẩm bẩm: “Loại người gì thế này? Vừa vào đã lên giọng mắng người khác, tưởng có chút tiền thì ghê gớm lắm à?”
Trì Nguyệt kéo tay cô: “Thôi, đừng nói nữa.”
Chúc Kỳ im lặng, nhưng vẫn không nguôi bực tức.
Lúc này, chỉ còn Phó Thuấn và Đào Uyển trong góc.
“Xin lỗi.” Phó Thuấn nói khẽ.
“Không sao mà. Vừa rồi cô ấy cũng chưa làm gì quá đáng, hơn nữa có Kỳ Kỳ và Nguyệt Nguyệt ở đây, cô ấy không thể bắt nạt em đâu.” Đào Uyển mỉm cười trấn an.
“Anh đến đây làm gì vậy?” cô hỏi.
“Vừa rồi Từ Hành gọi điện nói Từ Song đang cố tìm hiểu về nơi em làm việc. Từ Hành không nói cho cô ta, nhưng sợ cô ta tự tìm ra, nên anh đến xem thử.” Phó Thuấn giải thích.
“Anh ấy tốt thật.” Đào Uyển cười nhẹ.
“Chuyện này sẽ không có lần sau nữa, anh sẽ nói rõ với Từ Song.” Phó Thuấn cam kết, vẻ mặt anh nghiêm túc.
“Không sao, anh đừng để bụng.”
“Em là quan trọng nhất đối với anh.” Phó Thuấn nói, ánh mắt đầy quyết tâm.
Đào Uyển thoáng bối rối, không biết nên đáp lại thế nào trước ánh nhìn sâu thẳm của anh.
Cách đó không xa, Chúc Kỳ vẫn đang theo dõi tình hình, đồng thời không quên bàn tán với Trì Nguyệt.
“Nguyệt Nguyệt, cậu có thấy không? Nhìn từ trên xuống dưới, phải trái các kiểu, mình cảm giác hai người họ đều thích nhau. Cậu nói xem, liệu có phải anh chàng đẹp trai cố tình bày mưu để lừa Uyển Uyển kết hôn không?”
Trì Nguyệt khẽ đáp: “Cũng có khả năng đấy.”
Chúc Kỳ vuốt cằm suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy lý luận của mình rất thuyết phục, dù nó có phần thiếu logic. Trong chuyện này, trực giác chính là quan trọng nhất!
Trên đường về, Phó Thuấn hỏi: “Cuộc thi tiếp theo diễn ra khi nào?”
“Tuần sau.” Đào Uyển đáp, nhìn xuống điện thoại kiểm tra lịch trình.
Trước khi chương trình “Giọng Hát Mới” chính thức diễn ra, sẽ có ba vòng loại: vòng thử giọng, vòng bỏ phiếu và vòng tổng tuyển cử. Khi kết thúc vòng loại, chỉ còn 100 ca sĩ được chọn vào sân khấu lớn để bắt đầu quyết đấu chính thức.
Cuộc thi sắp tới sẽ rất căng thẳng, Đào Uyển cảm thấy áp lực cần phải chuẩn bị kỹ càng hơn.
Phó Thuấn thấy cô lo lắng, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng lo lắng quá, em làm được mà.”
Đào Uyển khẽ gật đầu, nhưng nghĩ đến những lời nói của Từ Song, cô không khỏi siết chặt vạt áo, trong lòng vẫn còn nhiều nỗi băn khoăn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]