Sau khi trở về phòng, trong đầu Đào Uyển vẫn là hình ảnh của Phó Thuấn. Anh cứ lượn qua lượn lại trong tâm trí cô, khiến cô nghi ngờ không biết mình có đang bị bệnh hay không. Rõ ràng Phó Thuấn chưa làm gì đặc biệt, nhưng cô vẫn không thể ngừng nghĩ về anh.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Đào Uyển mở máy tính ra và đăng nhập tài khoản, viết một dòng trạng thái: [Đã vượt qua vòng sơ tuyển, trái tim.jpg]
Ngay lập tức, hàng loạt bình luận đổ về:
[Tung hoa, chúc mừng chị!]
[A a a a, em sắp đi ngủ rồi, nhưng chúc mừng chị. Chị là người tuyệt vời nhất!]
[Mong chờ màn trình diễn của chị. Hy vọng em có thể đến hiện trường cổ vũ cho chị!]
Lần này, Phó Thuấn không vội vàng bình luận. Anh nhìn thoáng qua phản hồi của mọi người, rồi sau vài giây suy nghĩ, anh nghiêm túc gõ:
[Chúc mừng. Tôi sẽ luôn ủng hộ bạn.]
Đào Uyển chỉ online một chút, trả lời một vài bình luận trước khi tắt máy và đi ngủ. Khi Phó Thuấn để lại bình luận, cô đã không nhìn thấy. Anh ngồi nhìn màn hình, tự hỏi liệu cách anh bình luận có hơi khô khan và cứng nhắc không.
Ngày hôm sau. Chúc Kỳ, trong lúc không có gì làm, hẹn Đào Uyển ra ngoài dạo phố. Khi hai người đang đi, Tống Nghiệp đột nhiên gửi tin nhắn:
[Chị Uyển, em đã tới vòng sơ tuyển rồi, nhưng biểu hiện của em không tốt lắm. Hình như em lại bắt đầu luống cuống.]
Thời gian gần đây, Tống Nghiệp đã tiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-nong-chay/3735215/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.