Hôm sau, khi Đào Uyển tỉnh dậy đã là giữa trưa, ánh nắng chói chang xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu lên tấm ga trải giường màu lam.
Cô vẫn còn hơi choáng váng, trong đầu hiện lên một vài hình ảnh mờ ảo cô không rõ là nằm mơ hay hiện thực. Hình như tối qua cô đã gặp Phó Thuấn.
Tay nhỏ khẽ nắm lại, chiếc giường mềm mại lập tức lõm xuống một chút. Đào Uyển từ từ mở mắt ra, nhìn quanh căn phòng xa lạ. Khi đang thắc mắc thì cửa phòng bị đẩy ra.
Đào Uyển lùi ra phía sau theo bản năng.
Theo phản xạ, cô lùi lại phía sau một chút. Nhưng khi nhận ra người vừa bước vào là ai, cô dần thả lỏng môi khẽ mấp máy: "Anh... Anh Phó Thuấn."
Phó Thuấn bước đến bên giường, nhẹ giọng hỏi: "Em còn thấy khó chịu không?"
"Không sao rồi."
Phó Thuấn nhìn cô cười nhẹ: "Giọng em khàn thế kia mà còn bảo không sao. Uống cái này đi, giúp thanh lọc dạ dày."
Đào Uyển nhận lấy chén thuốc giải rượu, nhẹ nhàng cảm ơn: "Cảm ơn anh."
Sau khi uống xong, ánh mắt cô vô thức dừng lại trên bộ đồ ngủ mình đang mặc. Đây không phải bộ quần áo mà cô đã mặc hôm qua. Đào Uyển khựng lại một chút.
Phó Thuấn dường như hiểu được sự bối rối của cô, nhẹ giọng giải thích: "Người giúp việc nhà anh thay cho em, đừng lo lắng."
Đào Uyển mím môi, khẽ đáp: "Em không lo."
Cô chỉ cảm thấy hơi bất ngờ. Thực ra, cô vẫn luôn rất tin tưởng anh. Mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-nong-chay/3725131/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.