Qua một lúc sau, Giang Nhiễm thử thăm dò: "Hình như anh... vẫn chưa ổn thì phải..."
Giọng người đàn ông ấm ách trầm thấp: "Đừng nói nữa."
Giang Nhiễm: "....."
Cô lầm bầm làu bàu, thấp giọng thì thầm: "Là ai nói đàn ông là động vật không quản được nửa thân dưới chứ? Rõ ràng có người tích tinh như mạng."
Tiêu Mộ Viễn: "....."
Ánh mắt anh nặng nề, duỗi tay tóm lấy cô.
"Này, anh định làm gì đó..." Giang Nhiễm không còn trấn định nữa, ngay cả giọng nói cũng bắt đầu phát run.
"Làm gì à?" Anh cắn vành tai cô, cười xấu xa: "Em hy vọng tôi sẽ làm gì?"
"Không phải... không có... Anh buông ra trước đã..." Giang Nhiễm nói năng lộn xộn. Cô chẳng qua chỉ mạnh miệng thôi chứ không có chút kinh nghiệm thực tiễn nào cả. Bỗng nhiên bị hơi thở nam tính bao bọc, còn bị bàn tay anh khống chế, hô hấp liền khó khăn, có chút choáng váng.
"Cho em một cơ hội nữa." Anh cất giọng khàn khàn, "Em cầu xin tôi, tôi sẽ buông em ra ngay."
"Tôi..." Giang Nhiễm bị một cảm giác hoảng loạn vô thức quật ngã, mềm giọng xin tha, "Cầu xin anh mà... Thôi được rồi, xem như anh ổn rồi đi."
Tiêu Mộ Viễn hung hăng chỉnh cô một chút, hài lòng nhìn cô phát run mới buông tay ra.
Cuối cùng cũng có cảm giác hoà nhau. Người phụ nữ này, thực chất chỉ là một con hổ giấy thôi.
Anh đứng dậy xuống giường vào phòng tắm.
Còn Giang Nhiễm xụi lơ trên giường, đổ một lớp mồ hôi mỏng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-ngot-ngao/2474217/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.