Tiêu Mộ Viễn chậm rãi quay đầu nhìn Giang Nhiễm, bỗng bật cười: "Cô Giang, là ai cho em sự tự tin này vậy?"
Sự khinh miệt, trào phúng, không tưởng tượng được trong ánh mắt và ngữ điệu...
Giang Nhiễm nhìn thấy rất rõ ràng.
Cô cười nói: "Đương nhiên là anh cho rồi. Bởi vậy tôi mới bảo anh nên xuất đạo, kỹ thuật diễn chắc chắn rất tuyệt!"
Tiêu Mộ Viễn cười nhạo: "Khi nào tôi cho em loại ảo giác này vậy? Em nói đi, tôi nhất định sẽ kiểm điểm bản thân thật tốt."
Giang Nhiễm: "....."
Cô cắn môi, muốn miêu tả thật sinh động...
Nhưng nhìn biểu tình chắc chắc và tư thế khinh thường ngạo mạn như vậy của anh, bỗng cô rất sợ sẽ đánh sưng mặt vị tổng tài nghìn tỷ này.
Anh không biết xấu hổ, nhưng cô thì lại thấy xấu hổ thay anh.
Thôi, làm người thì vẫn nên lưu lại đường lui cho nhau, để ngày sau còn nhìn mặt nhau được chứ.
Nếu anh một hai phải nguỵ trang, thì cô sẽ thành toàn cho anh vậy.
Dù sao đây là một vị tổng tài trong ngoài bất nhất, miệng chê nhưng thân thể lại thành thật mà.
Giang Nhiễm dùng loại ánh mắt trời biết đất biết tôi biết anh biết mà nhìn anh, cười bảo: "Thôi quên đi, tôi là người hiền lành, không thích trò vả mặt. Đã muốn kiểm điểm thì tự mình ngẫm lại cho tốt đi."
Tiêu Mộ Viễn: ".....??"
Suýt nữa anh đã bị mê hoặc bởi nụ cười tự tin nhàn nhã này của cô.
Bất quá Tổng giám đốc Tiêu cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-ngot-ngao/2474211/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.