Chương trước
Chương sau
Đầu bỗng bị chụp lên chiếc mũ có mới nới cũ, Giang Nhiễm thiếu chút nữa bị bất tỉnh.

Tiêu Mộ Viễn không hề để ý tới cô, lạnh mặt đi về hướng thư phòng.

Giang Nhiễm đứng tại chỗ trong chốc lát, suy ngẫm xem rốt cuộc vị bá đạo tổng tài bị chọc giận chỗ nào rồi.

Tuy rằng cô không thể hiểu được suy nghĩ của anh, nhưng vẫn quyết định dựa theo ý trên mặt chữ mà tìm biện pháp đối phó.

Cô mau chóng hành động, trước tiên gỡ vòng cổ trân châu xuống, sau đó trở về phòng, tìm sợi dây chuyền phỉ thuý quý giá đeo lên.

Khi Giang Nhiễm đi vào thư phòng thì Tiêu Mộ Viễn đang ngồi trước bàn làm việc.

Giang Nhiễm cúi xuống, đôi tay chống cằm nhìn Tiêu Mộ Viễn, ngọt ngào gọi: "Ông xã."

Tiêu Mộ Viễn vừa nhấc mắt lên liền nhìn thấy chiếc cổ thon dài trắng ngần của cô gái đang đeo chiếc vòng cổ phỉ thuý xanh biếc.

Anh cười nhạt một tiếng, mang theo bộ dáng trào phúng như muốn nói: em xem anh như đứa trẻ ba tuổi hả?

Ánh mắt của người đàn ông xẹt qua người cô rồi lại cúi xuống tiếp tục làm việc.

Giang Nhiễm đứng dậy, sau đó ngồi trên bàn làm việc.

Tiêu Mộ Viễn không có cách nào làm như không thấy, thanh âm lạnh lùng nói: "Đi xuống!"

Giang Nhiễm vuốt ve vòng cổ, cảm thán: "Chiếc vòng cổ phỉ thúy này quá quý giá, quý đến mức bình thường em cũng không dám mang, sợ làm mất."

Tiêu Mộ Viễn mắt lạnh liếc cô, không nói chuyện.

Hai mắt Giang Nhiễm sáng ngời nhìn anh, hết sức nhiệt tình lại chân thành tha thiết: "Em thích nhất chính là chiếc vòng cổ này, thứ gì có thể so với huyết thống hoàng thất tôn quý như nó chứ? Đeo nó lên rồi thì em không còn là Giang Nhiễm nữa, mà là Ái Tân Giác La Giang Nhiễm!"

Tiêu Mộ Viễn cười nhạt, không nhịn được, lại cười một tiếng nữa.

Giang Nhiễm tiếp tục nói: "Vòng cổ trân châu kia, đẹp thì đẹp đó, nhưng quá thô tục, không có nội hàm. Giống y như những thứ yêu diễm diêm dúa ngoài kia, là thứ mới mẻ nhất thời, không tồn tại được lâu dài."

Tiêu Mộ Viễn hừ lạnh một tiếng, "Vừa rồi không phải còn tới khoe khoang với anh sao?"

Giang Nhiễm lập tức sửa lời: "Nào có khoe khoang đâu...... Bởi vì sợi dây chuyền kia là anh tặng cho em, nên em mới muốn cho anh xem mà..."

Không đợi Tiêu Mộ Viễn lên tiếng, cô lại nói: "Sợi dây chuyền kia trên danh nghĩa là bà ta đưa, nhưng trên thực tế là anh đưa nha. Nếu không có anh, bà ta sao có thể cho em cái này được, bởi vì bà ta muốn mượn sức anh, cho nên mới lấy lòng em. Em bất quá chỉ là cáo mượn oai hùm, dính hào quang của anh thôi."

Tiêu Mộ Viễn cười khẽ: "Em vậy mà cũng hiểu chuyện lắm." Nghe được cô nói như vậy, sắc mặt so với lúc trước, đã hòa hoãn hơn nhiều.

Giang Nhiễm chớp mắt cười: "Yên tâm, vợ của anh là người uống nước nhớ nguồn mà."

Tiêu Mộ Viễn nhìn nụ cười kinh diễm kia, ánh mắt tập trung trên cánh môi đỏ hồng, hầu kết không tự chủ được nâng lên hạ xuống.



Anh đứng lên, vươn hai tay bế Giang Nhiễm từ trên bàn làm việc xuống.

Ngay sau đó ngồi xuống ghế sô pha, Giang Nhiễm bị anh đặt trên đùi, thuận thế ôm vào trong lòng ngực.

Anh nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn lên mảnh thơm ngọt đỏ bừng kia.

"......" Giang Nhiễm không cự tuyệt, đón nhận hơi thở nóng rực kia, cảm nhận sự ôn nhu độc nhất của anh.

Một nụ hôn kết thúc, hai mắt Giang Nhiễm sáng lấp lánh, ngón tay lại lần nữa sờ lên chiếc vòng cổ, nhìn Tiêu Mộ Viễn, hỏi: "Anh tặng nó cho em thật hả?"

Tiêu Mộ Viễn cất giọng khàn khàn: "Em không muốn sao?"

"Không phải! Em muốn! Em muốn!" Giang Nhiễm phủ nhận ba lần liền.

Cô dựa vào khuỷu tay anh, giống một con hồ ly nhỏ, mị hoặc lại lười biếng, ngón tay vuốt ve phỉ thúy ôn nhuận, cười đến mi mắt cong cong, "Số tiền anh bỏ ra càng cao, về sau lại càng không bỏ được em."

Tiêu Mộ Viễn cười nhạt một tiếng: "Chút tiền ấy, anh còn chưa đặt vào mắt đâu."

"Vậy thì càng tốt! Chiếc vòng cổ đem đi cầm để em có tiền đi làm phim! Không cần phải gọi nhà đầu tư là ba ba nữa!" Giang Nhiễm cười sáng lạn.

Biểu tình Tiêu Mộ Viễn tức khắc chìm xuống: "Em dám?"

"Mặc sức tưởng tượng một chút thôi mà, rốt cuộc đây là cũng là gia sản đáng giá nhất của em." Giang Nhiễm cười trộm. Cô chỉ cố ý chọc anh thôi.

Tiêu Mộ Viễn kéo cô lên, tiến đến bên môi cô nói: "Thiếu tiền làm phim thì kêu ta ba ba là đủ rồi."

"...... Ưm!" Không đợi cô lên tiếng, miệng đã bị chặn lại.

Đêm khuya, hai người nằm trên giường.

Tiêu Mộ Viễn và Giang Nhiễm, mỗi người ngủ một góc.

Đêm hôm khuya khoắc, nếu cứ hôn nồng nhiệt như thế chỉ sợ sẽ lau súng cướp cò......

Anh định chờ chính mình hoàn toàn bình tĩnh lại mới ôm cô ngủ.

Giang Nhiễm có chút khó chịu, lật người, đưa lưng về phía anh.

Lúc hứng lên thì muốn thân mật, thân mật xong rồi liền ném qua một bên. Tên đàn ông đáng ghét!

Trước khi sắp ngủ, Giang Nhiễm nhớ tới sắp xếp của đoàn phim, mở miệng nói: "Ngày mai em phải đến nơi khác quay phim, hơn nữa còn phải đi lại trên đường, nên đại khái cần khoảng một tuần."

"Lâu như vậy à?" Tiêu Mộ Viễn nhíu mày, từ trên giường ngồi dậy, xoay người nhìn về phía Giang Nhiễm, kéo chăn mỏng trên người cô xuống, nương theo ánh đèn mờ tối nhìn mặt cô: "Em muốn đi đâu quay?"

Giang Nhiễm lật người lại, nằm ngửa, đối mắt với người đàn ông.

Vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, thậm chí là ngưng trọng, để ý tới chuyện này lắm à?

Giang Nhiễm nghiêm túc trả lời: "Đi đến nông thôn thuộc một tỉnh ngoài, có một cảnh diễn ở nông thôn. Sau khi quay cảnh này xong, không bao nữa là đóng máy rồi."

"Thế nào cũng phải đi xa như vậy à? Còn lâu như vậy nữa?" Giữa mày Tiêu Mộ Viễn đều nhăn thành hình chữ xuyên ( 川).

"Đó đã là nơi tốt nhất để quay rồi." Giang Nhiễm nhìn sắc mặt âm trầm của anh, hỏi dò, "Chắc anh không phải là... đang luyến tiếc em đâu nhỉ?"

Biểu tình Tiêu Mộ Viễn trong nháy mắt cứng đờ, lập tức lạnh giọng phủ nhận: "Em chớ suy nghĩ nhiều."

Giang Nhiễm vẻ mặt vô tội: "Vậy anh làm gì phản ứng lớn vậy? Chỉ là đi công tác thôi mà."

Tiêu Mộ Viễn: "......"

Anh chính là không muốn buổi tối mất ngủ nữa! Mất ngủ rất thống khổ, cô không hiểu được đâu!

Trong lòng Tiêu Mộ Viễn phản kích, nhưng ngoài miệng lại không nói ra.

Nếu bị cô biết, anh xa cô liền ngủ không được, chiếc đuôi của cô chắc sẽ vểnh lên tận trời mất.

Giang Nhiễm nhìn vẻ mặt âm trầm bất định của anh, nói: "Ngày mai em xuất phát đó nha."



"......" Trong lòng Tiêu Mộ Viễn rất khó chịu, nhưng anh không có lý do chính đáng để ngăn cản công việc của cô.

Tiêu Mộ Viễn trầm mặc một lúc lâu, rồi cũng nằm xuống, quay sang bên kia ngủ.

Giang Nhiễm nhún nhún vai, cũng nghiêng người, ngủ.

Không biết như thế nào, tâm tình không được bình tĩnh, nên vẫn không ngủ được,

Trong đầu cứ lặp lại phản ứng vừa rồi của anh, rồi nhịn không được phỏng đoán đủ loại khả năng......

Có phải anh luyến tiếc cô không? Có phải anh đã quen có cô ở đây không? Có phải anh muốn cô ở lại bên mình không?

Trong lúc tinh thần cô còn sáng láng thì cảm giác được trên giường có động tĩnh......

Hơi thở ấm áp kia càng ngày càng gần...... Mãi đến khi người đàn ông kia dán vào phía sau lưng cô, cánh tay đặt dưới đầu cô, ôm trọn lấy cô.

Giang Nhiễm cong cong môi, không lên tiếng.

Ừ hừ ~ lạnh lùng được bao lâu chứ, còn không phải tới ôm cô sao!

"Ngủ chưa?" Thanh âm trầm thấp của anh truyền đến.

Giang Nhiễm: "...... Vẫn chưa."

"Ngày mai gửi cho anh hành trình của các em."

Giang Nhiễm không hiểu: "...... Tại sao?"

Ngữ khí Tiêu Mộ Viễn thường thường: "Để anh sắp xếp máy bay riêng và xe cho em."

Giang Nhiễm thụ sủng nhược kinh: "A...... Không cần đâu...... Đây là hoạt động của toàn bộ đoàn phim, tiêu phí nhiều như vậy......"

Tiêu Mộ Viễn vẫn là ngữ khí vân đạm phong khinh: "Như vậy càng an toàn, càng tiện hơn. Thời gian cũng được rút ngắn hơn."

"Nhưng mà...... thật sự quá phung phí rồi......" So sánh với đoàn phim ngày trước, giống như từ một kẻ hành khất nâng cấp thành tay chơi thứ thiệt vậy.

"Món quà ba trăm triệu em còn thu mà, cái này còn tính là phung phí hả?" Tiêu Mộ Viễn hừ nhẹ, "Đừng có làm ra vẻ."

"Cái này không phải làm ra vẻ a...... mà là......" Giang Nhiễm dừng một chút, vẻ mặt đưa đám nói, "Anh tiêu tiền như nước như vậy, sau này em cũng sa ngã theo rồi mất đi tinh thần phấn đấu gian khổ, chỉ biết ôm đùi anh thì làm sao bây giờ......"

Tiêu Mộ Viễn cong môi, cười khẽ: "Đùi của ba ba, em có thể ôm mà."

Tuy rằng Tiêu Mộ Viễn nói như vậy, Giang Nhiễm vẫn không hy vọng tốn thêm tiền. Cô định trước thời gian xuất phát, đi rồi báo sau.

Kết quả, ngày kế Tiêu Mộ Viễn tự mình đưa cô đi, khi xuống xe, bảo trợ lý đi theo lấy lịch trình ở chỗ cô. Giang Nhiễm bị tác phong hành sự kín đáo của anh đánh bại. Muốn lừa dối tổng tài bá đạo, thật đúng là không dễ dàng.

Sai khi trợ lý lấy lịch trình đi, chẳng qua chỉ mới một tiếng đã sắp xếp tất cả thỏa đáng.

Ngồi trên chuyên cơ, mọi người trong đoàn đều có cảm giác không chân thật như đang nằm mơ. Vốn dĩ kế hoạch là bao xe buýt, bởi vi nhiều người, hơn nữa một ít thiết bị nhiếp ảnh vận chuyển không có phương tiện. Như thế nào đột nhiên liền...... Có một chiếc máy bay riêng được cấp cho họ sử dụng vậy.

Đương nhiên, sau khi sự kích động nhất thời qua đi, các đại gia rất nhanh đã có thể suy nghĩ cẩn thận.

Đạo diễn kiêm nữ chính là thiếu phu nhân Tiêu gia, có loại đãi ngộ này cũng quá bình thường.

Trương Chương khiều Giang Nhiễm, dựng thẳng hai ngón tay cái lên: "Lợi hại lắm!"

Những người khác sôi nổi noi theo, giơ ngón tay cái lên, vui lòng phục tùng: "Lợi hại lắm!"

Giang Nhiễm dở khóc dở cười, "Mọi người cố gắng nỗ lực nhé, xem như bù đắp lại số tiền này cho anh ấy vậy."

Cô thật sự không muốn tỏ ra mình tầm cỡ như vậy......

Nhưng loại cảm giác được sủng, được để ý như vậy, cũng cũng không tồi nhỉ?

Vốn dĩ kế hoạch là sáu tiếng lái xe, nào ngờ mới ở trên trời được hai mươi phút đã hạ cánh rồi.



Sân bay bên này đã có xe chuyên dụng tiếp ứng.

Sau khi mấy người lên xe liền xuất phát, đi đến nơi đã đặt.

Chuyện đầu tiên Giang Nhiễm làm sau khi lên xe là gửi tin nhắn cho Tiêu Mộ Viễn.

Giang Nhiễm: [Em đến rồi, giờ đang ngồi xe đến huyện Thủy Thạch Tân.]

Tiêu Mộ Viễn: [Nhờ vào sắp xếp của anh nên em mới tiết kiệm được một ngày thời gian đấy.]

Giang Nhiễm: [Vâng ạ, cảm ơn ông xã!]

Tiêu Mộ Viễn: [Cho nên, em cần phải trở về trước một ngày.]

Giang Nhiễm: [??]

Tiêu Mộ Viễn: [Bằng không, phí sử dụng phi cơ phải trả gấp mười lần.]

Giang Nhiễm: [......???]

Tiêu Mộ Viễn: [Em lại gửi dấu chấm hỏi nữa là không có đường thương lượng đâu.]

Giang Nhiễm: [【bye bye.jpg】【bye bye.jpg】] Nhà tư bản, lòng dạ đủ hiểm độc!!

Tiêu Mộ Viễn cảm thấy mỹ mãn, anh ngồi trước bàn làm việc, trong tay đang cầm bản hành trình kia xem.

Có cái này rồi, đối với sắp xếp của cô rõ như lòng bàn tay, cô muốn chơi xấu cũng không được.

Di động ting ting hai tiếng, Giang Nhiễm gửi tin nhắn tới.

Tiêu Mộ Viễn mở khóa màn hình xem.

Giang Nhiễm: [Vậy cũng được, nhưng có một vấn đề 【 mỉm cười.jpg】]

Giang Nhiễm: [Về sau mỗi lần hôn môi sẽ thu phí, dựa vào thời gian, một giây là một vạn 【 mỉm cười.jpg】]

Tiêu Mộ Viễn nhìn màn hình, biểu tình vốn có chút đắc ý, dần dần chìm xuống, bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.

Nhìn một lúc lâu, cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Tiêu Mộ Viễn: [.....]

Giang Nhiễm: [Tiêu tổng có tiền mà, chắc không hề gì đâu nhỉ 【 nhe răng.jpg】]

Tiêu Mộ Viễn: [Em đi cướp máy in tiền đi, rồi tự mình in, vậy còn nhanh hơn đấy.]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.