"Anh nhớ lại đi." Giang Nhiễm mỉm cười nói.
Tiêu Mộ Viễn nhìn ánh mắt như hổ rình mồi của cô, bật cười. Ánh mắt kia tỏ rõ ý nếu anh không nhớ ra thì sẽ không xong với cô vậy mà trên khuôn mặt vẫn tỏ vẻ "em không sao", chờ anh trả lời.
Tiêu Mộ Viễn giơ tay, xoa đầu cô: "Không phải 12 giờ đêm mới chiếu à? Còn chưa đến 11 giờ mà, còn sớm."
Giang Nhiễm hừ nhẹ một tiếng: "Xem ra anh vẫn còn nhớ. Trả sách lại cho em."
"Sách gì cơ?" Tiêu Mộ Viễn lười biếng dựa vào sô pha, lật lật cuốn sách trong tay, nói: "Em quá nóng vội rồi."
Vỗ nhẹ đầu cô, anh nói tiếp: "Giang đạo, bình tĩnh nào."
Giang Nhiễm như con mèo nhỏ được vuốt ve, hừ nhẹ một tiếng: "Em rất bình tĩnh."
Thuận thế ngả lưng xuống, dựa vào lồng ngực của Tiêu Mộ Viễn.
Anh đọc sách, cô lười biếng dựa trên ngực anh, nhân cơ hội chọc chọc cơ bụng sáu múi, ăn chút đậu hũ của anh.
Dưới ánh đèn vàng, Giang Nhiễm ngửi mùi hương mát lạnh trên người anh, nhìn cái cằm cương nghị kia, dần dần bình tĩnh lại.
WeChat không ngừng vang lên tiếng tin nhắn, cô cũng không thèm xem.
Đồng hồ điểm 11 giờ, Tiêu Mộ Viễn đứng dậy nói: "Có thể chuẩn bị đi rồi."
"Vậy em đi thay quần áo." Giang Nhiễm đi lên lầu, ở trong phòng quần áo ngó trái ngó phải, cuối cùng chọn một cái áo khoác màu đỏ được may thủ công.
Thả nhẹ mái tóc buông lơi trên vai, đội cái mũ tròn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-ngot-ngao/2474151/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.