Giang Nhiễm giật mình, ngạc nhiên hỏi: "Không tắt điện thoại?"
"Ừ."
Giang Nhiễm bật cười, mở loa điện thoại, đặt cạnh gối, trêu chọc nói: "Không ngờ Tiêu tổng lớn vậy rồi lại sợ ngủ một mình nha."
"Không phải." Tiêu Mộ Viễn lập tức phủ nhận.
"Vậy thì vì sao?" Giang Nhiễm khóe môi cong lên: "Chẳng lẽ là vì quá nhớ em?"
"Nói linh tinh."
"Ok, ok, là em linh tinh. Vậy em cúp điện thoại đây."
Tiêu Mộ Viễn trầm mặc, có chút bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói: "Em không ở đây anh bị mất ngủ......"
Giang Nhiễm nghe được lời này, trong lòng liền mềm đi, hận không thể lập tức chạy như bay về bên anh, ôm anh ngủ.
Nhưng mà hiện thực không cho phép
Giang Nhiễm dỗ dành: "Em cùng anh nói chuyện, nói đến khi anh ngủ mới thôi, được không?"
"Được. Em nói, anh nghe......" Giọng nói mang theo giọng mũi, có chút nũng nịu.
Vì người thương mà vị lão đại này tình nguyện lộ ra vẻ mềm mại nhất của mình.
Giang Nhiễm bắt đầu kể những việc hôm nay cô làm, biểu cảm của những em sinh viên khi xem phim, những gì mà cô thấy, cô ăn......
Trong giọng nói dịu dàng, kể chuyện sinh động như thật, cùng với tiếng cười ngọt ngào của cô, Tiêu Mộ Viễn đặt bên gối, nhắm mắt lại, dần dần chìm vào mơ màng......
Tuy rằng không thể ôm lấy thân hình mềm mại kia, không ngửi được hương thơm thanh ngát làm anh mất hồn.
Nhưng giọng nói của cô vẫn quanh quẩn bên tai anh......
Khiến cho tâm trạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-ngot-ngao/2474143/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.