Chương trước
Chương sau
Giang Nhiễm giật mình, ngạc nhiên hỏi: "Không tắt điện thoại?"

"Ừ."

Giang Nhiễm bật cười, mở loa điện thoại, đặt cạnh gối, trêu chọc nói: "Không ngờ Tiêu tổng lớn vậy rồi lại sợ ngủ một mình nha."

"Không phải." Tiêu Mộ Viễn lập tức phủ nhận.

"Vậy thì vì sao?" Giang Nhiễm khóe môi cong lên: "Chẳng lẽ là vì quá nhớ em?"

"Nói linh tinh."

"Ok, ok, là em linh tinh. Vậy em cúp điện thoại đây."

Tiêu Mộ Viễn trầm mặc, có chút bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói: "Em không ở đây anh bị mất ngủ......"

Giang Nhiễm nghe được lời này, trong lòng liền mềm đi, hận không thể lập tức chạy như bay về bên anh, ôm anh ngủ.

Nhưng mà hiện thực không cho phép

Giang Nhiễm dỗ dành: "Em cùng anh nói chuyện, nói đến khi anh ngủ mới thôi, được không?"

"Được. Em nói, anh nghe......" Giọng nói mang theo giọng mũi, có chút nũng nịu.

Vì người thương mà vị lão đại này tình nguyện lộ ra vẻ mềm mại nhất của mình.

Giang Nhiễm bắt đầu kể những việc hôm nay cô làm, biểu cảm của những em sinh viên khi xem phim, những gì mà cô thấy, cô ăn......

Trong giọng nói dịu dàng, kể chuyện sinh động như thật, cùng với tiếng cười ngọt ngào của cô, Tiêu Mộ Viễn đặt bên gối, nhắm mắt lại, dần dần chìm vào mơ màng......

Tuy rằng không thể ôm lấy thân hình mềm mại kia, không ngửi được hương thơm thanh ngát làm anh mất hồn.

Nhưng giọng nói của cô vẫn quanh quẩn bên tai anh......

Khiến cho tâm trạng rối loạn của anh dần bình tĩnh lại.

Thế giới như chỉ còn lại thanh âm này......

Không cần phải lo lắng gì nữa, cô đang ở đây, vẫn luôn bên anh......

Anh như con sư tử được thuần hóa, dần yên tĩnh lại.

Giang Nhiễm nói hết một giờ, rốt cuộc cũng nghe được bên kia truyền đến tiếng hít thở đều đều.

Cô tính tắt điện thoại, nhưng ngón tay đi được nửa đường lại dừng lại.

Đứng dậy đi đến bên cửa sổ, cầm chai nước, uống mấy ngụm cho khỏi khô cổ.



Hướng mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, đã rất khuya nên trên đường cũng không còn ai đi lại.

Trở lại giường, nhìn di động đang nằm bên gối, nghe tiếng hít thở truyền đến, cô có thể phác hoạ ra anh đang nghiêng người ngủ say, tay còn cầm chiếc điện thoại.

Giang Nhiễm cười cười, đắp chăn, ngủ.

Thật là một ngày tốt đẹp, trước khi ngủ còn được đắm chìm trong sự ngọt ngào.

Đoàn phim vẫn tiếp tục tuyên truyền.

Giang Nhiễm làm việc liên tục, đã một tuần không về thành phố C, vẫn phải ở bên ngoài bôn ba.

Ban ngày dùng nụ cười cùng tư duy nhanh nhẹn, ứng phó với mọi chuyện. Tối đến lại cùng Tiêu Mộ Viễn tâm sự, để điện thoại, cùng nhau ngủ.

Lúc học đại học, dù đi thực tập chạy ngược chạy xuôi cũng chưa bao giờ có loại cảm giác canh cánh trong lòng như thế này.

Bây giờ chỉ cần yên tĩnh một chút liền nghĩ đến người kia.

Nếu tối nào đó mà cô rảnh rỗi, còn anh phải tăng ca, không thể trò chuyện với nhau, thì trong lòng không khác gì bị mèo cào, bứt rứt vô cùng.

Một ngày dài cuối cùng cũng kết thúc, trên đường về khách sạn, mọi người bàn nhau xem tối nay ăn gì.

Giang Nhiễm nói: "Tôi hơi mệt. Mọi người cứ đi đi, lát tôi gọi cơm hộp."

"Giang đạo, cô không đi sao?"

"Tôi mệt. Muốn về phòng nghỉ ngơi."

Giang Nhiễm trở lại phòng, đi tắm để thả lỏng thể xác và tinh thần. Mỗi ngày đều phải đi từ sáng đến tối, không ngừng giao lưu với khán giả, hết trả lời phỏng vấn của truyền thông, rồi lại ký tên và chụp ảnh cùng người hâm mộ. Mệt đến không thở nổi. Cả người lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng.

Giang Nhiễm vừa mặc áo ngủ xong, giám đốc Lý lại gọi điện thoại tới.

"Giang đạo, cô có bưu kiện, xuống lấy nè."

"Gì cơ? Ai gửi cho tôi a?"

"Không thấy đề tên......"

"Ok. Tôi xuống lấy đây."

Giang Nhiễm thay quần jean cùng áo lông, đi giày thể thao, xuống sảnh.

Không thấy giám đốc Lý ở quầy lễ tân, cô đành ra ngoài sân tìm.

Bỗng nhiên, sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Giang Nhiễm liền dừng lại.

Đang muốn quay đầu lại nhìn, thì có hai cánh tay từ phía sau vòng qua eo cô, hơi thở quen thuộc ập đến. Giang Nhiễm ngây ngẩn cả người.

Không cần xem, cô cũng biết là ai. Cô đã quá quen thuộc với mùi hương độc nhất vô nhị này rồi.

Giang Nhiễm kinh ngạc hỏi: "Sao anh lại ở đây?"

Tiêu Mộ Viễn ôm chặt lấy Giang Nhiễm, cúi đầu nói: "Ngạc nhiên không? Bất ngờ không? Vui vẻ không?"

Giang Nhiễm bị anh chọc cười, không ngờ Tiêu đại tổng tài còn có lúc trẻ con như vậy.

Giang Nhiễm xoay người, ôm cổ Tiêu Mộ Viễn, nhón chân, hôn lên đôi môi kia, cười đến mắt cong thành trăng non: "Vui muốn chết!"

Lúc cô định rời đi, Tiêu Mộ Viễn ôm chặt eo cô, tiếp tục nụ hôn.

Hơn một tuần không gặp, anh có chút không nhịn được......

Giang Nhiễm lại lo có ai nhìn thấy, đẩy anh ra, nhắc nhở nói: "Đang ở bên ngoài......"

Tiêu Mộ Viễn chưa đã thèm buông cô ra, nói giọng khàn khàn: "Vậy về phòng. Em đừng hòng chạy thoát."

Giang Nhiễm đỏ mặt, cố xem nhẹ ánh mắt đầy tính xâm lược của anh: "Anh ăn cơm chưa?"

Tiêu Mộ Viễn: "Chưa."



Giang Nhiễm: "Em cũng vậy. Đi ăn cơm đã."

Tiêu Mộ Viễn: "Được."

Giang Nhiễm khoác tay Tiêu Mộ Viễn, đề nghị: "Chúng ta qua đại học X ăn đi. Nghe nói bên kia có khu phố mỹ thực, ăn rất ngon, lại còn rẻ. Ăn xong còn có thể cùng nhau đi dạo."

Tiêu Mộ Viễn gật đầu: "Tùy em."

Chỉ cần cùng em ở bên nhau, thế nào cũng được.

Giang Nhiễm ở gần khách sạn tìm được một tiệm thuốc, mua một hộp khẩu trang.

Đeo khẩu trang lên, kêu một chiếc xe taxi, xuất phát đến trường học bên kia.

Nơi đó cách khách sạn không xa, chỉ mất hơn mười phút.

Giang Nhiễm chọn một nhà ăn vắng người, tìm một góc kín đáo, ngồi xuống, gỡ khẩu trang.

Cái bàn ở kế bên cửa sổ, có thể nhìn phong cảnh bên ngoài.

Giang Nhiễm hai mắt sáng lấp lánh nhìn Tiêu Mộ Viễn, nói: "Anh đến cái quán kia mua bánh bao được không?"

Tiêu Mộ Viễn vô pháp cự tuyệt, đứng lên, đi mua.

Lúc Tiêu Mộ Viễn cầm một túi bánh bao trở về liền nhìn thấy có hai nam sinh ngồi bên cạnh Giang Nhiễm.

Đến gần còn nghe được bọn họ đang nói chuyện.

"Em học trường nào? Có hứng thú tham gia bộ phim của tụi anh không?"

"Học muội, em đi một mình à? Bọn anh mời em ăn cơm được không?"

Giang Nhiễm lắc đầu: "Tôi đã tốt nghiệp rồi. Chỉ đến đây ăn cơm thôi."

"Tốt nghiệp? Là học tỷ sao? Học tỷ nhìn thật trẻ a!"

Tiêu Mộ Viễn tiến nhanh đến, đặt bánh bao lên bàn, ngồi xuống đối diện Giang Nhiễm, ánh mắt sắc bén nhìn hai cái nam sinh kia, lạnh lùng cất lời: "Tìm vợ tôi có việc gì?"

Toàn thân Tiêu Mộ Viễn toát ra hơi thở lạnh lẽo, người sống chớ đến gần, hai tiểu nam sinh kia căn bản không phải đối thủ của anh.

Bọn họ nhìn nụ cười mỉa kia, lập tức đứng dậy, xám xịt rời đi.

Giang Nhiễm cười nói: "Anh đừng vậy chứ. Ngày mai em còn phải đến trường này làm hoạt động đấy."

Tiêu Mộ Viễn hừ lạnh một tiếng: "Sao nào? Anh còn muốn đánh người đấy."

"Khoa trương vậy sao......" Giang Nhiễm không biết nên khóc hay cười.

Đúng lúc này người phục vụ bưng đồ ăn lên.

Giang Nhiễm gắp một miếng sườn heo chua ngọt để vào chén của Tiêu Mộ Viễn, nói: "Lão đại, bớt giận nào."

Tiêu Mộ Viễn không quên giáo huấn cô: "Sau này không được phóng điện tùy tiện nữa."

Giang Nhiễm vô tội nói: "Trời đất chứng giám, em chỉ ngồi đây chơi di động mà thôi."

Tiêu Mộ Viễn: "......"

Giang Nhiễm nhìn đồ ăn tràn ngập trên bàn, hỏi: "Em gọi đồ ăn thế nào?"

"Cũng được." Tiêu Mộ Viễn gật đầu.

Đây là bữa ăn tốt nhất trong tuần này của anh.

Đồ ăn thế nào anh không quan tâm, chỉ cần có cô ở đây là đủ rồi.

Ăn cơm xong, hai người tay cầm tay bộ sang khu vườn bên kia.

Bình thường ở nhà với cô Tiêu Mộ Viễn cũng không có cảm giác gì đặc biệt. Nhưng lúc này, khi nắm tay cô đi giữa dòng người, anh mới phát hiện cô trong lòng anh xuất chúng thế nào.



Có cô ở đây, tất cả mọi người đều bị lu mờ.

Anh buông tay cô ra, chuyển lên ôm lấy bờ vai kia. Dùng tư thế chiếm hữu nhất, đem cô ôm vào ngực.

Dường như ôm cô càng chặt càng thể hiện chủ quyền của mình đối với những người liên tiếp quay đầu nhìn cô.

Vào sân trường, Tiêu Mộ Viễn dắt Giang Nhiễm đi về phía rừng cây nhỏ.

Khi bước vào liền nghe thấy tiếng thở dốc truyền đến.

Giang Nhiễm tò mò tìm kiếm, nương theo ánh trăng, nhìn thấy một đôi nam nữ đang hôn nhau cuồng nhiệt dưới tàng cây.

Cô nắm tay Tiêu Mộ Viễn, vội rời đi.

"Sao vậy?" Tiêu Mộ Viễn lười biếng hỏi.

Giang Nhiễm thấp giọng nói: "Không nên làm phiền người ta."

Tiêu Mộ Viễn cười nhẹ: "Em có muốn trải nghiệm loại cảm giác đó không?"

"Hả?"

Anh kéo vào một góc, ôm eo, đè cô lên thân cây đại thụ, cúi đầu chiếm lấy môi cô.

"Ưm...... ưm......"

Tiêu Mộ Viễn giữ chặt đầu cô, không cho cô trốn, đòi lấy một nụ hôn dài nồng nhiệt.

Lúc lâu sau, Giang Nhiễm đỏ mặt thở dốc, oán trách, trừng mắt nhìn anh: "Có phải thời học sinh anh không được cùng bạn gái chui vào rừng cây nhỏ làm việc này nên mới muốn đền bù cảm giác tiếc nuối không?"

Tiêu Mộ Viễn nhéo cằm cô: "Anh chưa từng có người yêu."

Nghe anh nói vậy, Giang Nhiễm liền nhớ lại những lời trêu chọc của bạn bè anh vào buổi ăn cơm trước. Nhịn không được hỏi: "Anh thật chưa từng có bạn gái hả?"

"Rất kỳ quái sao?" Anh hỏi lại.

Giang Nhiễm gật gật đầu, "Có chút......"

Tiêu Mộ Viễn nhìn cô, ánh mắt trở nên ý vị thâm trường: "Vậy em kể về bạn trai cũ của mình đi. Là vào lúc học đại học à?"

Giang Nhiễm thành thật gật đầu: "Ừ...."

Tiêu Mộ Viễn thoáng chốc như bị ai đổ cả thùng giấm, chua vô cùng. Cố nhịn xuống ngọn lửa trong lòng, anh ra vẻ bình đạm nói: "Hai người bắt đầu như thế nào? Yêu đương bao lâu? Sao lại chia tay......"

Giang Nhiễm trả lời: "Anh ấy là học trưởng của em. Rất đẹp trai, lại giỏi giang, nhân phẩm cũng không tồi. Anh ấy theo đuổi em một khoảng thời gian, em thấy cũng được nên đáp ứng......"

Giang Nhiễm chìm vào hồi ức, hồn nhiên không phát hiện ra ánh mắt người đàn ông bên cạnh ngày càng trở nên nguy hiểm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.