Giang Nhiễm ngẩn ra, trả lời: "Cũng bình thường à."
"Bình thường?" Anh hơi nheo mắt.
"Ừm, Mộc Thành đâu giống mẹ cậu ấy. Cậu ấy chính là một cậu nhóc ngọt ngào mà."
Giang Nhiễm nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt Tiêu Mộc Thành, lúc ấy liền cảm thấy đây là một cậu nhóc luôn tràn đầy năng lượng như ánh mặt trời.
Tiêu Mộ Viễn nhìn Giang Nhiễm mỉm cười, càng khó chịu hơn. Anh đứng lên, tiến đến trước mặt cô, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, làm bộ cảnh cáo nói: "Anh không thích em nhắc đến người con trai khác, càng không thích em mỉm cười vì họ."
Giang Nhiễm có chút cạn lời, nói: "Đó là em trai anh mà."
Tiêu Mộ Viễn nghiêm mặt: "Em là vợ anh."
"???" Sao lại thành ông nói gà, bà nói vịt rồi? Giang Nhiễm ngơ ngẩn, vị lão đại này sao lại tùy hứng dựa theo cảm xúc rồi, không thèm nói logic nữa rồi.
Cô nhón chân, chủ động hôn lên môi Tiêu Mộ Viễn, cười tủm tỉm nói: "Anh là cả bầu trời của em."
Một tia cười hiện lên trong mắt Tiêu Mộ Viễn, nhưng lại ra vẻ nghiêm túc: "Đừng hòng làm nũng."
"Không làm nũng với anh thì làm nũng với ai nha?" Giang Nhiễm đúng tình hợp lý nói.
Tiêu Mộ Viễn bất đắc dĩ bật cười.
Tiêu Mộ Viễn đỡ Giang Nhiễm ngồi xuống sô pha: "Là em chủ động gọi nó hay tự nó đến tìm em?"
Giang Nhiễm trả lời: "Cậu ấy gọi điện, nói có việc tìm em nên em gọi cậu ấy đến nhà."
Tiêu Mộ Viễn nhẹ nhàng vỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-ngot-ngao/2474121/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.