Chương trước
Chương sau
Triển Hiểu An từ từ đi về, tiếng bước chân rất nhẹ, nhưng Triển Dịch Minh vẫn nghe thấy. Anh ngẩng đầu lên, nhìn con gái mình, giống như không biết bé, nhắm mắt một cái rồi lại mở ra, như muốn thấy Triển Hiểu An rõ ràng, không thể bỏ qua chút nào.
Triển Hiểu An cũng nhìn bố, dừng tại chỗ, ngây ngốc nhìn mấy giây, sau đó chạy tới bên cạnh Triển Dịch Minh, đi sát gần bố, “Mẹ đi rồi.”
Triển Dịch Minh vẫn không nhúc nhích, thậm chí không như bình thường đưa tay ra sờ đầu Triển Hiểu An. Ánh mắt của anh ngơ ngác, giống như bị dính câu thần chú, dừng lại động tác.
Triển Hiểu An đưa ra bàn tay nhỏ bé, kéo áo Triển Dịch Minh, không ngừng lắc, “Mẹ đi rồi.”
Chân mày cô bé cau lại, đôi mắt nhìn thẳng vào anh không dời đi.
Đi rồi………
Triển Dịch Minh lộ ra vẻ mặt có chút chua xót phức tạp, “Mẹ đã trở lại sao?”
Triển Hiểu An cứ kéo áo anh, như bị dọa sợ, đặt mông ngồi trên đất, bắt đầu khóc ầm lên. Cô bé khóc không có trình tự, chỉ dùng sức mà khóc, nước mắt nhanh chóng chảy ra, rơi xuống, từ từ tạo thành một dòng suối nhỏ.
Hình như Triển Dịch Minh bị âm thanh này tác động, sau đó nhìn Triển Hiểu An đang ngồi dưới đất. Anh lập tức ôm Triển Hiểu An lên, cái gì cũng không quan tâm, lấy tay lau đi nước mắt trên mặt Triển Hiểu An, nhưng thế nào cũng lau không hết, tiếng khóc vẫn không dừng. Anh áp An An vào trong ngực mình, lấy tay vỗ lưng bé, nhẹ nhàng an ủi, thử mở miệng, chỉ he hé mở ra mà không phát ra tiếng.
Cuối cùng Triển Hiểu An ngừng khóc, nhưng người cứ căng lên.
Tay nhỏ bé của cô bé nắm lấy áo sơ mi của anh, mang theo tiếng khóc mở miệng, “Mẹ không cần con nữa…….”
Triển Dịch Minh tiếp tục vỗ, “Không phải mẹ không cần con, đừng khóc.”
Cô ấy chỉ không cần anh mà thôi……..
Triển Hiểu An không nói gì, vẫn thút thít, tầm mắt bị tầng hơi nước che giấu.
Căn phòng rất yên tĩnh, như trống trải. Triển Dịch Minh ngồi ở mép giường, cúi thấp đầu. Căn phòng quá mức yên tĩnh, để cho anh nghe rõ tiếng tim mình đập, từng cái một, nhẹ nhàng đập. Anh lấy điếu thuốc ra, muốn hút vài hơi, sờ soạng mấy lần, nhưng không thấy cái bật lửa đâu. Trong cơ thể anh có cảm giác tức giận không giải thích được mãnh liệt bùng lên, vo điếu thuốc và bao thuốc lá làm một cục, sau đó ném mạnh ra thật xa.
Ngã về sau, nửa nằm trên giường.
Cái tư vị này, không phải chưa nếm thử. Khi Thẩm Tây Lăng quyết định rời đi hơn nữa không thay đổi chút nào. Thời gian cô rời đi chưa bao giờ nói cho anh biết, cho đến anh trở về nhìn căn phòng trống rỗng. Tự dưng trong nháy mắt, anh hận thấu cô. Tại sao cô có thể như vậy, một điểm không nhớ thương liền rời khỏi? làm sao lại vô tình như thế?
Thẩm Tây Lăng lúc đó, sau khi kết hôn xảy ra bất mãn. Có một lần cô uống say, lôi kéo Triển Dịch Minh, không chịu buông tay, cứ liên tục hỏi anh, “Tại sao anh không ly hôn? Tại sao anh không yêu cầu ly hôn?”
“ Triển Dịch Minh, anh là một người hèn nhát, ly hôn cũng không dám…….”
……………
Anh nằm trên giường cười khổ, âm thanh kia giống như vẫn còn ở bên tai vọng về.
Triển Dịch Minh, anh là một người hèn nhát….. anh chính là một người hèn nhát.
Anh đúng là một người hèn nhát sao? Qủa thật không dám rời, cô lợi hại hơn anh, nói đi là đi, có thể chịu như thế, Sao anh có thể so với cô đây?
Lúc nhìn Thẩm Tây Lăng xách hành lý rời đi, anh muốn đuổi kịp cô, muốn kéo tay cô lại bảo cô đừng đi. Nhưng cô đi một lần lại một lần, kiên quyết không muốn ở cạnh anh. Anh không muốn mình biểu hiện hèn quá mức, cảm tình trên mặt đã đủ hèn rồi, không muốn lại dùng hành động đi giải thích.
Anh ở trên giường, lục lọi tìm ra cái đĩa trước kia.
Giống như trước kia, anh đang xem không biết bao nhiều lần . Cũng vào năm đó, Thẩm Tây Lăng trước khi đi, cô cũng xem bộ phim hoạt hình này. Anh vẫn muốn biết lúc ấy cô xem với tâm tình gì, trước kia anh không biết, bây giờ cũng không biết, mặc dù anh xem đi xem lại nhiều lần.
Cốt truyện mở đầu là một người tiến vào một thị trấn quỷ dị, kết thúc cốt truyện và rời đi khỏi thị trấn đó. Tay của anh khẽ run, bắt đầu cũng kết thúc, có lúc rất sớm thì có đoạn nhất định, chỉ là cố tình không chịu nhận thua, cho là dựa vào chính mình thì cái gì cũng có thể thay đổi.
Tâm tình như vậy, khiến anh đột nhiên nhớ tới lần đầu thấy Thẩm Tây Lăng.
Mỗi phút mỗi giây, cũng có thể đi thích một người.
Mới gặp gỡ.
Một người bạn của cô chơi saxophone thì đắc tội một thủ lĩnh trong bang nhóm đánh nhau, cô gái kia vốn vênh váo tự đắc cho đến lúc cuối cùng lại biến thành mềm yếu sợ phiền phức.
Cái tên thủ lĩnh kia đúng lúc là người bạn anh chơi cùng.
Anh có nhiều hứng thú nhìn cô gái kia thất bại, nếu như nói anh thích xem loại nữ sinh không có được bao nhiêu cân mà ra ngoài “giả bộ” bị đá, đây không phải là có phần vô văn hóa sao?
Nhưng anh lại cảm thấy thú vị.
Mà giây phút đó, cô xuất hiện, đứng bên cạnh cô gái đó, cô rõ ràng sợ hơn so với cô gái đó, ở một bên run lẩy bẩy, vừa cùng “Thủ lĩnh” đó nói điều kiện.
Ánh mắt của anh đều đặt trên người cô, nhìn cô căng thẳng rõ ràng lại cố gắng trấn định không dời mắt nổi.
“Thủ lĩnh” căn bản không coi nợ, đắc tội anh ta đã muốn đi, không có cách nói này.
Anh đưa một cái ánh mắt cho “thủ lĩnh”, “Thủ lĩnh” đương nhiên cũng hiểu ý của anh, chuyện này chỉ như vậy thôi.
Mà điều kiện là muốn cô thay người bạn của cô chơi saxophone, hơn nữa còn phải thắng anh ta.
Cô cố gắng dùng kế trì hoãn, nói cô không biết, muốn đi luyện tập một tháng rồi quay lại so với anh ta.
Anh như vậy lại tin cô, chỉ để cho người bạn kia nói ra tên cô và tên trường học.
Anh nhớ cô tên là Thẩm Tây Lăng.
Cô không biết, mỗi ngày anh đi tới nơi đó, mỗi ngày.
Nhưng cô chưa từng xuất hiện.
Anh cười mình, đã bị lừa như vậy còn vui vẻ chấp nhận.
Toàn bộ những thứ này cô không biết.
Một tháng sau, cô vẫn không xuất hiện, anh một mình ngồi ở đó một ngày. Anh nghĩ, đừng để cho anh gặp lại cô, cũng không cho anh chút xác suất nào lấy được cô, cô là một người biết giày vò, anh chắc chắn về điều đó.
Anh không gặp lại cô, bất kể cỡ nào nghĩ “Vô tình gặp được.” . Khi anh đã học đại học, việc học cùng việc làm ở công ty khiến anh không ngừng bận rộn, cho đến khi một lần nữa quay lại trường học, ở trong phòng ngủ thì nghe thấy các bạn cùng phòng trò chuyện.
“Ai, lần này trong đám tân sinh viên kia cũng có nhiều mỹ nữ đấy…….”
“Cậu cũng chỉ biết chú ý tới việc đó thôi.”
“Người chú ý tới việc này mới bình thường đấy đúng không? Chỉ có mấy nữ sinh là khiến mắt người ta tỏa sáng, tuyệt đối là mỹ nữ, hoa khôi của trường cấp 3, chậc chậc…….”
Triển Dịch Minh cũng không quan tâm tới mấy chuyện nhàm chán này, cho đến khi bọn họ bàn luận về cái tên “Thẩm Tây lăng”, anh mới cảm thấy máu trong người tuần hoàn tăng nhanh, thế nào cũng không khống chế được sự vội vàng trong lòng, đêm hôm ấy, anh nằm trên giường, thế nào cũng không ngủ được. Nhắm mắt lại, giống như hình dáng cô lại xuất hiện trong đầu mình, thế nào cũng không xua đi được.
Anh ở trong trường đợi một thời gian dài, nhiều sinh viên cũng cảm thấy bất ngờ. Khi vị giáo sư kia tới bảo anh tới dạy thay một lớp, anh liền cảm thấy hứng thú hỏi dạy lớp nào, thậm chí không để lại dấu vết đi đến nhìn danh sách lớp học.
Anh làm rất cẩn thận, không để cho ai phát hiện ra.
Mặc dù nói nhìn người là nhìn bên trong, nhưng nhìn bề ngoài lần đầu quả nhiên là bản tính. Nữ sinh có thể vì một nam sinh có bề ngoài đẹp trai mà muốn sống muốn chết, không tiếc bất kì giá nào theo đuổi, nam sinh đương nhiên cũng nguyện ý vì một nữ sinh bất chấp tất cả.
Anh lấy được một tin tức xấu, nghe nói rất nhiều người theo đuổi Thẩm Tây Lăng. Còn có một tin tốt, cô không có tiếp nhận ai.
Anh đang nghĩ rằng, vậy mình có phải có cơ hội này không?
Cho đến không biết từ đâu có tin, Thẩm Tây Lăng nói qua, nam sinh đuổi kịp cô, cô mới nguyện ý tiếp nhận. Lý do rất rõ ràng, anh tin.
Ở đại hội thể dục thể thao, hình ảnh của cô khiến mọi người hoảng sợ anh vẫn nhớ. Anh lúc đó ghi chép thành tích chạy 100m của cô, chính xác là một thử thách không nhỏ.
Anh bắt đầu buổi tối mỗi ngày đi chạy bộ, khi bạn học hỏi thì anh chỉ cười, rèn luyện thân thể mà thôi. Chạy được một thời gian ngắn, anh liền bảo bạn ghi chép thời gian anh chạy, anh phải vượt qua thời gian cô chạy 100m kia.
Một ngày không được, vậy thì hai ngày, hai ngày không được, vậy thì ba ngày……
Tốc độ của anh càng lúc càng nhanh, anh tin rằng, không cần mấy ngày, anh có thể đuổi theo cô.
Nhưng anh không nghĩ tới, trước đó, anh lại nhận được thư của cô. Không cách nào hình dung anh hoảng sợ mức nào, anh biết rõ đó là nét chữ của cô, nhưng vẫn nhắm mắt tìm giáo sư kia, tìm bài thi đã sửa ra, rồi lại so một lần.
Anh nhớ, khi anh giúp giáo sư chấm bài thi thì thấy được bài của cô, nhìn rất lâu. Chữ của cô không nghiêm túc giống như những nữ sinh khác, ngay cả nét bút cũng liền, không gọi là chữ cực kì đẹp, nhưng không để anh quên mất, chỉ nhìn một cái liền khiến tim anh rung động.
Anh cầm lá thư này, không ngừng được, cứ run rẩy.
Đêm hôm đó, không thể nào ngủ được.
Các bạn cùng phòng lại đang nói chuyện ai đang hẹn hò với ai, người nào vừa chia tay, anh không ngủ được, không thể làm gì khác hơn là nghe, nhưng tuyệt đối không tham dự thảo luận cùng.
“Các cậu biết hôm nay Thẩm Tây Lăng với Hướng Tri Dao nói chuyện thì lời nói ra nghe rất đần độn không? Thật khiến một đại gia như tôi đây muốn phun máu ra……”
“Thôi đi cậu…. cậu hộc máu ra thì người ta cũng không để ý đâu.”
“Cậu nói chuyện giống sao? Cậu nói thế nào cũng không thể kiếm được bộ dạng mảnh mai dễ coi của nữ sinh, liền lấy Thẩm Tây Lăng mà nói đi, nói trắng trợn ra thì sau này bạn trai cũng không thể không cưng chiều cô ấy, không thể đánh cô ấy, cho dù cô ấy không đúng, không thể mắng co ấy, mua quần áo với túi cô ấy thích. Một mình cô ấy là giá trị xa xỉ, lại còn coi nam sinh đều là ngân hàng. Cưng chiều cô ấy, yêu cô ấy, bất kể thế nào cũng phải tin tưởng cô ấy, vĩnh viễn đứng phía cô ấy. Nghe như vừa mới từ nhà trẻ ra vậy………”
“Nói ít lời như thế, người ta gia thế như vậy, hơn nữa còn có bộ dạng xinh đẹp….. cậu đơn thuần chỉ ghen tị thôi.”
“Dù sao tôi cũng không nuôi loại phụ nữ này, cũng không nuôi nổi. Chắc người đàn ông nào bệnh rồi mới muốn đi, lúc yêu đương còn đỡ, muốn kết hôn,quả thật là cơn ác mộng.”
……………….
Triển Dịch Minh nghe, anh nghĩ anh chính là người đàn ông bệnh đó.
Anh muốn nuôi, hơn nữa anh biết, mình nuôi nổi.
Trong cuộc đời anh lần đầu tiên nghiêm túc cố gắng như vậy, luyện tập chạy bộ, lại phát hiện một nam sinh khác dùng sơ hở anh thường thích bắt được cô.
Mà cô thế lại cầm tay Hướng Tri Dao nói cho anh biết: Anh nhất định phải đối xử với bạn tôi thật tốt, nếu không tôi sẽ vẽ vòng xoáy nguyền rủa anh.
------
Thẩm Tây Lăng xách theo vali hành lí, từ trên xe taxi đi xuống. Phải đi vào phòng chờ sân bay thì bước chân của cô chậm lại, cô quay đầu liếc mắt nhìn, thỉnh thoảng có người đi tới, thỉnh thoảng có người đi ra ngoài, cô ngẩng đầu, là bầu trời mờ mịt.
Xoay người, tiếp tục đi.
Cô kéo vali, bánh xe lăn cùng mặt đất phát ra tiếng va chạm, lần đầu tiên cô phát hiện âm thanh này nghe hay như vậy. Cuối cùng cô cũng rời đi, dùng phương thức ghê tởm nhất.
Đỗ Diên Hằng đứng ở một chỗ khác, nhìn cô đi tới.
“Anh còn tưởng rằng sẽ không tới.”
Cô ngẩng đầu chống lại ánh mắt của anh, “Tại sao lại không?”
Anh cười cười, không nói gì, đưa tay tiếp nhận vali cô đang kéo kia. Lúc này cô mới quay đầu lại vừa liếc nhìn, cô xác định mình không có mong đợi, không ngừng quay đầu lại nhìn quanh. Tâm tình này rất kì diệu, tựa như lần đầu tiên cô ra nước ngoài thì vé máy bay và khách sạn đều đã đặt xong, chỉ việc đi, cô hoảng hốt lo sợ, nhưng vẫn buộc mình rời đi, lần đầu tiên đi xa như vậy, đi tới một nơi xa lạ.
Mà bây giờ, cô cũng sợ như lúc ấy, thậm chí có phần muốn chạy trốn, nhưng cô không có, cũng sẽ không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.