Editor: Mỹ Mạnh Mẽ
Ba chữ mong đợi đã nhiều năm, nay trong tình huống bất ngờ không chuẩn bị nghe thấy, Vãn hảo khó tin mở to mắt không chớp, hơi thở cũng nghẹn lại. Rất lâu sau cô mới giật giật khóe môi khô khốc, thế nhưng Đường Khải Sâm lại ngắt lời cô lần nữa.
Hình như anh khẩn trương, hoặc sợ phải nghe câu từ chối, vội vàng nói: “Đừng trả lời anh ngay, Khương Vãn Hảo, chúng ta đều không còn trẻ, dù cho em không thể yêu anh một lần nữa như trong quá khứ, cũng xin cho anh một cơ hội. Lần này đến phiên anh yêu em trước, giống như em trong quá khứ được không…”
Thấy cô vẫn mím môi không nói lời nào, anh khẽ nắm nắm tay: "Chúng ta còn có Bắc Bắc."
Đây là uy hiếp cô, Vãn Hảo không nói được lời nào, hai người chưa từng thẳng thắn với nhau về Bắc Bắc, nhưng rõ ràng, bé con mãi mãi là mối dây ràng buộc bọn họ.
Tạm gác mọi chuyện sang một bên, Vãn Hảo cùng anh đi ăn cơm trước, đại khái vài ngày chưa ăn gì, mỗi lần Đường Khải Sâm nuốt xuống đều nhíu mày.
Vãn Hảo nhìn thấy liền đi vào bếp, Đường Khải Sâm nghe thấy tiếng thái rau lách cách vui tai phát ra, lát sau cô bưng ra một đĩa dưa chuột xào nhìn rất bắt mắt đặt trước mặt anh.
Màu sắc xanh xanh đỏ đỏ nhẹ nhàng khoan khoái, hương vị chua cay kích thích vị giác, chỉ là món ăn gia đình bình thường nhưng đã dỗ được Đường Khải Sâm ăn thêm hai bát cơm.
Lúc cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-mu-quang/3053598/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.