Editor: Linh Đang
“Cuối cùng cũng suy nghĩ cẩn thận?” Thạch Hiểu Tĩnh một bên thu thập hành lý, vừa gật đầu khen ngợi Vãn Hảo, “Sớm nên quyết định như vậy, Chu Tử Nghiêu rất tốt đấy, không thử nào biết có thích hợp hay không? Nói không chừng em sẽ phát hiện Đường Khải Sâm còn chẳng tốt bằng nửa điểm của anh ấy.”
Vãn Hảo nhìn Bắc Bắc ở ngoài cửa chạy tới chạy lui thu thập quần áo cùng đồ chơi của mình, qua một lúc mới nói: “Chị đi, một mình Chung Gia Minh có sao không?”
Thạch Hiểu Tĩnh mắt nhìn cửa phòng đối diện đóng chặt, ánh mắt thay đổi, lại nhanh chóng cúi đầu tiếp tục sửa sang lại quần áo: “Cũng không có vấn đề.”
Cô nói xong mới ý thức được lại bị đối phương lặng lẽ dời trọng tâm câu chuyện, hung hăng trừng to mắt: “Khương Vãn Hảo, em lại qua quýt với chị! Tóm lại em nghe chị là phải, đừng ôm gánh nặng trong lòng lớn như vậy, ở chung thật tốt. Yêu đương không phải là như vậy sao? Ai quy định nhất định phải có kết quả, không thích hợp thì chia tay được mà.”
“Em không nghĩ cái gì, ngược lại hình như chị còn nghĩ nhiều hơn em.” Vãn Hảo giúp cô thu dọn túi đồ hóa trang ở một bên, đưa qua, “Em không trung trinh với người nào cả, đều đã là chuyện 800 năm trước. Chỉ là vẫn cảm thấy, người này không thể là Chu Tử Nghiêu, dù sao thì anh ấy cũng biết quá khứ của em, còn biết sự tồn tại của Bắc Bắc...”
Thạch Hiểu Tĩnh cũng hiểu đại khái, lòng người quá mức thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-mu-quang/25158/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.