Bộ dáng Đường Khải Sâm như cũ vẫn là người đàn ông thành công cẩn thận tỉ mỉ, âu phục màu đen trên người càng làm nổi bật dáng người càng thêm cao to của anh, áo sơmi vĩnh viễn đều cài đến một cúc cuối cùng, cả người đều lộ khí chất lạnh nhạt không nói lên lời. Trước giờ anh đều không dễ thân cận, trước kia Khương Vãn Hảo cho rằng đây là tính cách anh cho phép, sau này sau vô số lần té ngã mới biết được, anh không phải không gần nữ - sắc, chỉ là vĩnh viễn gần có một người kia mà thôi.
Hồi ức ùn ùn ùa về, cô vội vàng dừng tâm tư, lúc này an tĩnh lại mới phát hiện toàn thân trên dưới đều đau dữ dội. Thần kinh của cô dường như luôn trì độn quá nhiều so với người khác, mỗi lần dập đầu lúc chạm, hình như phải rất lâu sau mới ý thức tới đau.
Mười phút trước đó, cô bị Đường Khải Sâm mời đi vào quán cà phê ven đường này, sau khi hai người ngồi đối diện thật lâu, nhưng ai cũng không biết nên chủ động nói chút gì. Thật ra tình huống của bọn họ đích thực không thích hợp xa cách lâu gặp lại, vốn chính là hai người không có chung đề tài gì, ngồi chung một chỗ ngược lại gia tăng gánh nặng trong lòng cho lẫn nhau mà thôi.
Điều kiện của quán cà phê rất tốt, im lặng thanh u, bên trong phát ca khúc vô danh, âm sắc trong veo giọng nữ lần lượt hát: “Chưa bao giờ nghĩ tới còn có thể gặp anh, vốn tưởng rằng đời này cũng không gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-mu-quang/25151/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.