Chương trước
Chương sau
“Vấn đề này… An An à… con thông cảm cho ba chút nhé. Ba bận làm việc, công ty nhiều thứ cần giải quyết, hiếm lắm mới có thời gian nghỉ ngơi. Để ba an tâm mẹ con mình tránh làm phiền nhé.”

Đôi mắt Đỗ Nhược Vi híp chặt, cô ôm lấy thân thể yếu ớt bé bỏng của đứa nhỏ, trong lòng liên tục dậy sóng dữ dội, khuôn mặt thoáng chốc trùng xuống viết rõ hai chữ buồn bã. Những tia xót xa lộ ra từ con ngươi đen láy kia, bàn tay cô thỉnh thoảng hơi run lên, đứng trước lời thỉnh cầu từ con gái, Đỗ Nhược Vi nhất thời cảm thấy bất lực, không biết nên xử lý ra sao cho ổn thỏa nữa.

Suốt những năm qua, Quách Vị An bé bỏng, đứa con gái được Đỗ Nhược Vi yêu thương đùm bọc, cô hận chẳng thể dành hết thảy những gì tốt đẹp nhất tới con gái, tuy nhiên, đứa trẻ thời gian qua luôn khát khao tình yêu của cha ruột, nhất là vào độ tuổi khá nhạy cảm. Đỗ Nhược Vi chứng kiến con gái lớn lên, Vị An vô cùng hiểu chuyện, biết mẹ chịu nhiều thiệt thòi, chưa bao giờ làm cô buồn, nhưng nó luôn hy vọng nhận được tình yêu từ Quách Thừa Nhân.

Từng ấy năm, người đàn ông chẳng một lần chạm vào con gái, thậm chí trên khuôn mặt luôn bày ra dáng vẻ căm ghét đến mức tột cùng, Quách Thừa Nhân vô cùng muốn đuổi hai mẹ con Đỗ Nhược Vi rời khỏi nhà, nhưng với hắn cô vẫn còn giá trị để sử dụng nên hắn đành cắn răng chấp nhận sống chung với kẻ bản thân ghét cay ghét đắng dưới một mái nhà. Vị An chỉ được nhìn thấy mặt mũi Quách Thừa Nhân mấy lần, đếm trên đầu ngón tay, lúc nào con bé cũng bày ra dáng vẻ hớn hở, hào hứng, tuy nhiên, nó đều bị Quách Thừa Nhân đẩy ra một cách tàn nhẫn.

Cô hiểu rõ con gái chịu thiệt thòi vô cùng, Đỗ Nhược Vi rất đau lòng thay con bé, cứ ngỡ dành hết tình cảm về Quách Vị An thì nó chẳng còn cảm thấy cô đơn, nhưng người con gái đã nhầm. Đi học, nhìn thấy bạn bè cùng trang lứa được ba mẹ đưa đón, lúc nào cũng được dẫn đi chơi khắp nơi, Quách Vị An đương nhiên cảm thấy ghen tị. Con bé thậm chí thường xuyên bị trêu chọc rằng là kẻ không có ba, nó đau lòng nhưng nghĩ tới mẹ ở nhà nên chỉ đành chịu đựng, mặc xác mấy đứa nhỏ thích nói gì thì tùy.

Đỗ Nhược Vi cảm thấy bản thân quá vô dụng, cô từng cam đoan rằng mai sau nhất định dành hết cho con gái những điều tốt đẹp nhất hay những gì trong quá khứ mình chưa đạt được, tuy nhiên, hiện tại, cô lại để bé cưng lâm vào cảnh tượng này. Từng nghĩ rằng, Đỗ Nhược Vi tới tìm Quách Thừa Nhân cầu xin hắn chú ý tới con gái, nhưng suy nghĩ ấy vừa lóe lên đã bị cô nàng ngay lập tức dập tắt.



Người đàn ông đó hễ mở miệng ra là mắng con gái là nghiệt chủng, chắc chắn từ chối thẳng thừng, kêu Quách Thừa Nhân yêu thương đứa nhỏ còn khó hơn lên trời nhiều.

Chưa hết, gần đây, dường như đối phương đang tìm kiếm Thiệu Ninh Thuần vô cùng gay gắt, thấy Đỗ Nhược Vi chắc chắn cảm thấy khó chịu, tìm mọi cách bới móc những chuyện năm xưa ra.

Xoa nhẹ đầu con gái, hốc mắt Đỗ Nhược Vi đỏ ửng, rơm rớm nước mắt, khịt mũi liên tục.

Đứa nhỏ thấy mẹ buồn lòng, ngay lập tức vòng đôi bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy Đỗ Nhược Vi, nỉ non thành tiếng: “Mẹ ơi, mẹ đừng buồn mà, con không muốn tìm ba nữa.” Với Quách Vị An, mẹ mãi mãi là người quan trọng nhất, dù buồn vì ba ít khi về thăm cũng chẳng được phép làm mẹ rơi nước mắt.

Bé con quá mức hiểu chuyện, hiểu chuyện đến độ đau lòng.

Đỗ Nhược Vi âm thầm gật đầu, tự hỏi rằng cô nên làm gì để mang tới niềm vui cho con gái đây?

Vắng mặt thời gian dài, cuối cùng Quách Thừa Nhân cũng chịu trở về.

“Ba à, ba về rồi sao? Con nhớ ba lắm, muốn ôm.”

Quách Vị An thấy người cha mà bản thân mong ngóng bấy lâu nay cũng chịu tới thăm mình, con bé tức tốc chạy ra đứng trước mặt hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu viết rõ hai chữ vui mừng, dang tay mong chờ ba ôm lên. Đôi mắt con bé long lanh dán chặt lên người Quách Thừa Nhân.



Tuy nhiên, bị chắn đường, người đàn ông cúi đầu, nhướng mày nhìn chằm chằm Quách Vị An, vẻ mặt sắc lạnh, đen kịt như đít nồi chưa hề có một tia vui vẻ, hằm hằm vô cùng đáng sợ. Quách Thừa Nhân cứ để con gái chờ đợi, hắn hoàn toàn chẳng thèm phản ứng, thái độ thậm chí đang cáu gắt.

Quách Thừa Nhân tàn nhẫn đẩy con bé sang một bên vô cùng mạnh, làm Quách Vị An ngã sõng soài trên sàn nhà, hừ lạnh một tiếng: “Mày mau tránh ra, đừng đến gần tao. Ba cái gì mà ba, ai cho mày gọi tao như vậy? Tao chẳng phải ba mày đâu, thích thì đi tìm mấy người đàn ông đã ngủ cùng mẹ mày mà gọi. Ghê hết cả người.” Ngữ khí thốt lên tràn ngập cảm giác ghét bỏ.

Người đàn ông chưa từng thừa nhận đứa trẻ đang trước mặt, hắn căm hận hai mẹ con Đỗ Nhược Vi, vì bọn họ mà hắn hiện tại khổ sở đến mức này. Thậm chí, Quách Thừa Nhân khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng Quách Vị An là con của Đỗ Nhược Vi với người đàn ông khác.

Bao nhiêu mong chờ, hy vọng nhen nhóm bấy lâu trực tiếp bị dập tắt, đứa trẻ đau đớn ngồi trên nền đất lạnh lẽo, uất ức òa khóc dữ dội. Tuy nhiên, Quách Thừa Nhân không vì thế mà cảm thấy thương cảm, hắn ta càng tức giận hơn.

“Con nhỏ này, mày khóc cái nỗi gì, ngậm miệng vào cho tao.” Quách Thừa Nhân hung hăng trừng mắt, lớn tiếng quát: “Mày thích bị ném ra ngoài đường ở à?”

Đỗ Nhược Vi đang trong bếp bị tiếng khóc làm kinh động, cô vội vàng hớt ha hớt hải chạy ra bên ngoài, nhanh chóng ôm lấy con gái đang ngồi trên mặt đất dậy, dịu dàng vỗ về. Tim cô chệch một nhịp, thiếu chút nữa là nhảy ra bên ngoài, đôi mắt u buồn vương vấn làn sương mặn chát.

Cô sợ hãi nhìn về phía Quách Thừa Nhân, lắp ba lắp bắp khẩn cầu: “Xin anh, lần sau có gì hãy nhẹ nhàng với con bé được chứ? Dù sao Vị An cũng còn nhỏ.”

“Liên quan gì tới tôi?” Quách Thừa Nhân ung dung khoanh tay trước ngực, ba vạch đen in hằn trên trán, lồng ngực người đàn ông phập phồng: “Đỗ Nhược Vi, đem nó tránh xa tôi càng nhanh càng tốt, đừng để thứ nghiệt chủng ấy động vào quần áo tôi, bẩn lắm. Đúng là hết muốn nói, thứ hám lợi như cô bây giờ tính lợi dụng nó để lấy được sự chú ý từ phía tôi à?”



Chịu đựng con tức giận Quách Thừa Nhân trút lên đầu mình, Đỗ Nhược Vi chẳng cách nào phản kháng vì muốn bảo vệ chu toàn đứa trẻ quan trọng nhất trong cuộc đời. Cô đã quá quá quen rồi, cái danh người phụ nữ hám lợi được Quách Thừa Nhân gán cho Đỗ Nhược Vi, nó theo cô nàng bao nhiêu năm chung sống dưới một mái nhà với hắn rồi, nhất là từ lúc Đỗ Nhược Vi khẩn cầu mượn tiền từ hắn.

Đành chịu thôi chứ biết sao giờ.

Sức lực cô yếu ớt, hoàn toàn chẳng đủ khả năng phản kháng với Quách Thừa Nhân.

Hắn ta bực bội bỏ đi, mặc xác mẹ con Đỗ Nhược Vi đứng tại chỗ.

Thời gian tiếp theo, cô vẫn chịu đựng cảnh tượng như vậy, cứ như một vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại. Tuy nhiên, trong lúc cô đang mua đồ ở siêu thị, tình cờ bắt gặp người phụ nữ đã biến mất suốt năm năm qua, Thiệu Ninh Thuần. Thậm chí trên tay cô ta còn dắt theo một đứa nhỏ, là con trai.

Thiệu Ninh Thuần chủ động tới trước mặt cô trong lúc Đỗ Nhược Vi đang bất ngờ tới mức há hốc mồm, cô ta cong môi cười, khoanh tay trước ngực: “Bạn thân, lâu rồi chưa gặp nhỉ? Cô rảnh chứ? Chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi xuống nói chuyện chút đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.