Chương trước
Chương sau
“Thật ra bệnh này thì vẫn có cách cứu chữa.”

“Có cách sao? Bác sĩ, xin hãy nói thẳng đi. Chỉ cần cứu được thằng bé, bao nhiêu tiền tôi đều chấp nhận.”

Quách Thừa Nhân vừa ôm lấy Thiệu Ninh Thuần, để cô ta khóc lóc trong lòng mình, vừa nghe được có biện pháp cứu sống đứa con trai của hắn với người phụ nữ mình yêu, Quách Thừa Nhân ngay lập tức ngẩng đầu lên, vội vàng hỏi. Hắn ta vừa gấp gáp vừa cuống cuồng, lo lắng đến mức như thể đang ngồi trên dầu sôi lửa bỏng. Đối với Quách Thừa Nhân, đứa trẻ ấy vô cùng quan trọng, đặc biệt do Thiệu Ninh Thuần sinh ra nên càng mang ý nghĩa nhiều hơn, nên hắn quyết tâm nhất định cứu sống thằng bé.

Tiền, Quách Thừa Nhân chẳng hề thiếu, hắn sẵn sàng bỏ ra, thậm chí là cả gia tài để khiến con trai mình tiếp tục nhìn về ánh sáng tươi đẹp nơi thế giới ngoài kia. Khác xa với thái độ hời hợt, hờ hững lạnh nhạt với con gái, Quách Thừa Nhân hiện tại mang dáng vẻ yêu thương, quan tâm con, bác sĩ ngồi phía trước vô cùng ngưỡng mộ.

Đối phương chắp tay, mở miệng: “Mọi người cứ khoan đã. Bệnh máu trắng có thể dùng biện pháp đó là ghép tủy, với đứa trẻ biện pháp này hoàn toàn khả thi vì bệnh tình chưa quá nghiêm trọng. Tuy nhiên, điều quan trọng nhất hiện tại là tìm được tế bào tủy tương thích. Hai vị là cha mẹ, thử làm xét nghiệm xem, nếu phù hợp nhất định bệnh viện sẽ tiến hành phẫu thuật luôn.”

Quách Thừa Nhân gật đầu lia lịa, hắn an ủi Thiệu Ninh Thuần.



“Em nghe bác sĩ nói rồi chứ, giờ chúng ta cần nhanh chóng làm xét nghiệm.”

Người phụ nữ nước mắt nước mũi nhanh chóng gật đầu.

Ngay sau đó, cả Quách Thừa Nhân lẫn Thiệu Ninh Thuần đều tiến hành kiểm tra. Nhưng mà trong cả hai người bọn họ, tủy hoàn toàn chẳng hề tương thích với đứa trẻ. Lúc ấy, ở bên cạnh Quách Thừa Nhân, Thiệu Ninh Thuần bày ra dáng vẻ tuyệt vọng đến tột cùng, mặt mũi trắng bệch, liên tục khóc nấc lên, thút tha thút thít. Quách Thừa Nhân chứng kiến dáng vẻ ấy, trái tim hắn như bị ai đó cứa ra, cứ nhìn cô gái bản thân yêu khổ sở người đàn ông đều vô cùng phiền lòng, hắn chưa bao giờ muốn chứng kiến Thiệu Ninh Thuần khóc lóc.

Quách Thừa Nhân không tài nào chấp nhận được kết quả, yêu cầu làm lại xét nghiệm.

Tuy nhiên, bác sĩ chỉ điềm tĩnh mở lời: “Chúng tôi đã làm kiểm tra kỹ lắm rồi, hai vị hoàn toàn chẳng phù hợp. Vấn đề này chúng tôi gặp khá nhiều, có là cha mẹ ruột đi chăng nữa nhưng chưa chắc các tế bào tủy đã tương thích với nhau. Nên mọi người thử tìm người thân khác xem, biết đâu sẽ đạt yêu cầu. Nếu cố chấp ghép tủy nhất định tính mạng đứa trẻ bị đe dọa. Hoặc là một ai khác dù không mang quan hệ huyết thống chỉ cần đủ độ tương thích hoàn toàn tiến hành phẫu thuật được.”

“Cảm ơn bác sĩ. Chúng tôi biết rồi.” Quách Thừa Nhân thở dài một hơi, hắn ta đem theo Thiệu Ninh Thuần rời khỏi, đưa cô ta trở về nghỉ ngơi vì lo lắng ảnh hưởng sức khỏe.

Quách phu nhân sau khi nghe được tin tức cháu trai mắc phải căn bệnh nghiêm trọng này, bà ta tức tốc phi đến bệnh viện, sắc mặt khó coi. Thậm chí đối phương còn gào loạn lên: “Sao ông trời có thể bất công với thằng bé như vậy chứ? Ôi cháu tôi, rốt cuộc nó đã làm gì mà phải chịu cảnh thế này, ngày ngày bị bệnh tật tra tấn.” Hiếm hoi lắm mới được ôm cháu đích tôn, Quách phu nhân đương nhiên khó lòng mà chịu nổi.

Nếu đứa trẻ xảy ra chuyện thì nhất định phát sinh nhiều vấn đề xung quanh.

“Mẹ à, bình tĩnh chút. Tiểu Thuần mới ngủ được một lát, đừng đánh thức cô ấy.” Quách Thừa Nhân lạnh giọng nhắc nhở, sắc mặt người đàn ông hiện rõ hai chữ mệt mỏi, thở dài một hơi: “Bác sĩ nói vẫn cứu được. Chỉ là tủy cả của con lẫn tiểu Thuần đều không thích hợp. Hay mẹ thử qua làm xét nghiệm thử xem, biết đâu may mắn mỉm cười.”



Giờ ai cũng được, hắn chỉ cần cứu sống con trai mà thôi.

Quách phu nhân gật đầu lia lịa: “Tất nhiên là được. Làm mọi cách phải cứu sống thằng bé. Mẹ nhất định thử xem, giúp được mẹ sẽ ra tay. Và Quách Thừa Nhân, mau yêu cầu đội ngũ bác sĩ giỏi nhất tới đây, thuê được ở nước ngoài thì càng tốt.” Bà ta hắng giọng đề nghị, bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm.

Với bà ta, đứa cháu trai đang bị bệnh tật dày vò hằng ngày kia đặc biệt rất quan trọng, đứa trẻ nhất định cần sống sót, không được phép xảy ra bất kỳ vấn đề gì.

Quách phu nhân tới làm kiểm tra, nhưng kết quả cũng giống như Quách Thừa Nhân với Thiệu Ninh Thuần, vẫn là chẳng tương thích.

Người phụ nữ ở cạnh Quách Thừa Nhân thều thào lên xuống, mắt mũi Thiệu Ninh Thuần đỏ hoe, nức nở tóm lấy tay áo đối phương: “Thừa Nhân, giờ chúng ta nên làm gì đây? Thằng bé rất có ý nghĩa đối với em, nhìn con đau mà trái tim em gần như vỡ nát đến nơi rồi. Giờ chả một người nào mang tủy phù hợp, chẳng lẽ chúng ta cứ trơ mắt nhìn ông trời mang đứa trẻ rời khỏi mình ư?” Cô ta dựa vào thân thể vững chắc bên cạnh, cố tình nhấn mạnh từng chữ, ngữ khí đáng thương.

“Tiểu Thuần, em đừng tiếp tục tiêu cực hay suy nghĩ vớ vẩn nữa.” Quách Thừa Nhân khẳng định chắc như đinh đóng cột: “Anh bảo đảm nhất định cứu sống con trai. Bây giờ anh đang cho người đi tìm kiếm những nguồn tủy trên đất nước rồi, chắc chắn kiểu gì cũng tìm ra được thôi. Giờ em cần lạc quan lên, để con nhìn thấy nó sẽ buồn lắm.” Ánh mắt người đàn ông chứa đầy những tia đau lòng.

Quách phu nhân ở bên cạnh cũng gật đầu: “Đúng đấy cháu ạ, giờ cháu cần nghĩ ngợi tích cực. Huống chi Thừa Nhân đã mời cả những bác sĩ giỏi nhất cả nước tới rồi, cháu và cả chúng ta hãy tin tưởng họ.” Vừa an ủi Thiệu Ninh Thuần, đồng thời bà ta cũng đang an ủi chính mình.

Thời gian sau đó mấy ngày, Quách Thừa Nhân vô cùng tích cực tìm kiếm, đến mức chẳng màng tới sức khỏe bản thân. Nhưng dù vậy, thời điểm hiện tại, may mắn vẫn chưa mỉm cười với hắn. Tình trạng thằng bé càng ngày càng nghiêm trọng, hồng cầu trong người đang có dấu hiệu giảm sút cực mạnh, làm Quách Thừa Nhân mấy lần thiếu chút nữa rớt tim ra bên ngoài.

Đang trong tình trạng dầu sôi lửa bỏng, người đàn ông băn khoăn chưa biết nên làm như thế nào thì bác sĩ mang tới cho Quách Thừa Nhân một tin vui: “Tôi phát hiện ở bệnh viện đang có một bệnh nhân mang tế bào tủy rất phù hợp với con trai anh. Vừa vặn đối phương đang điều trị, tình trạng sức khỏe cũng tốt lên, mọi người có thể tới tìm họ nhờ giúp đỡ. Nếu người nhà bệnh nhân đồng ý thì chúng ta ngay lập tức tiến hành phẫu thuật.”



Quách Thừa Nhân như thể vớ được tia hy vọng, hắn vội vàng cảm ơn bác sĩ, mang tin tức này thông báo với Thiệu Ninh Thuần và mẹ mình, ai nấy đều vui mừng ra mặt. Xin được bác sĩ phòng bệnh người kia, Quách Thừa Nhân ngay lập tức tìm tới.

Tuy nhiên, ông trời như thể trêu ngươi con người ta, đối phương bác sĩ nhắc tới lại là một đứa trẻ, hơn nữa Quách Thừa Nhân còn đặc biệt ghét bỏ đối phương, Quách Vị An. Khoảnh khắc ấy, người đàn ông nhất thời chưa biết phải nói gì.

Đỗ Nhược Vi thấy chồng mình, cô ngạc nhiên nhướng mày: “Quách Thừa Nhân, tại sao anh tới đây?”

Thăm con gái ư?

Ý nghĩa vừa nổi lên đã bị Đỗ Nhược Vi trực tiếp gạt bỏ. Chắc tình cờ thôi, dù sao hắn cùng Thiệu Ninh Thuần cũng ở trong bệnh viện này mà.

Quách Thừa Nhân khoanh tay trước ngực, thanh âm trùng xuống: “Vậy đứa trẻ kia chính là người có tủy thích hợp như lời bác sĩ nói?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.