Chương trước
Chương sau
“Đỗ Nhược Vi!!!”

Quách Thừa Nhân rống lên một tiếng, hắn ta trừng mắt, tràn đầy phẫn nộ hướng mắt về phía người con gái vừa tát bản thân một cái thật mạnh kia, gò má hắn hiện tại thậm chí còn in đậm dấu đỏ ửng của năm ngón tay. Dường như Quách Thừa Nhân đang vô cùng ngỡ ngàng trước hành động Đỗ Nhược Vi vừa mới làm ra, trên mặt hắn viết rõ bốn chữ không thể tin nổi.

Trước đó, Đỗ Nhược Vi luôn hiền lành, cam chịu mọi chuyện, dù bị trách mắng hay gặp bất cứ chuyện gì thì cô đều cắn răng nhẫn nhịn, tuy nhiên, hiện tại, Quách Thừa Nhân lại bị cô đánh một nhát, đối phương như thể biến thành một người khác, hoàn toàn chả dám tin vào những gì mình vừa nhìn thấy.

Ban đầu, khi vừa mới nghe thấy lời bác sĩ rằng Quách Vị An không thể giữ mạng sống, đứa trẻ đó vì cứu mạng con trai hắn nên mới rời khỏi thế gian, Quách Thừa Nhân cũng ngỡ ngàng vô cùng. Hắn chau mày, tâm trạng dần dần phức tạp khó miêu tả thành lời, dù trước kia từng ghét bỏ mẹ con Đỗ Nhược Vi ra sao, tuy nhiên, lần này là Quách Thừa Nhân mang ơn bọn họ, nên thái độ bắt đầu dịu xuống phần nào đó. Bàn tay người đàn ông cuộn chặt, đáy lòng dâng lên nhiều thứ cảm xúc đặc biệt, ngay cả một Quách Thừa Nhân tinh tường như hắn cũng chẳng cách nào biết được nó là gì.

Hơn nữa, Đỗ Nhược Vi vừa mới mất con, Quách Thừa Nhân cũng chả dám dây dưa, đặc biệt khi chứng kiến bóng dáng ngập tràn thê lương trước mặt.

Đỗ Nhược Vi lúc bấy giờ cũng chẳng hề kém cạnh, đôi mắt đẫm lệ trực tiếp đối diện với người đàn ông trước mặt, đột nhiên cười lên một cách điên dại: “Quách Thừa Nhân, đừng gọi tên tôi, anh chẳng có tư cách gì để tức giận với tôi hết. Anh hại chết con tôi, tôi thật sự muốn giết các người đền mạng cho An An. Đều vì tên khốn như anh dở trò lừa gạt, uy hiếp tôi đến cùng, giờ anh ngang nhiên đứng đây cùng tình nhân muốn cười nhạo tôi chứ gì? Anh luôn muốn hủy hoại tôi, khiến tôi chịu đau khổ tột cùng, vậy thì xin chúc mừng, Quách Thừa Nhân, anh thành công rồi.” Thanh âm mang đầy đau đớn, khổ sở dày vò văng vẳng trong không gian bao la rộng lớn.



Giờ phút này, Đỗ Nhược Vi hoàn toàn chẳng suy nghĩ được gì hết, nước mắt mặn chát giàn giụa trên khuôn mặt xinh đẹp tuy nhiên vô cùng hốc hác kia. Quách Thừa Nhân đã thành công trong việc lôi cô xuống tận cùng nỗi tuyệt vọng, hàng loạt hy vọng nhỏ nhoi Đỗ Nhược Vi ấp ủ bấy lâu nay lần lượt bị chính bọn họ dập tắt.

Làm vậy chi bằng giết chết cô cho rồi.

An An mất đi, Đỗ Nhược Vi lấy đâu ra mục tiêu sống tiếp nữa. Khoảnh khắc ấy, Đỗ Nhược Vi triệt để nhận ra, hôn nhân giữa mình và Quách Thừa Nhân đã chẳng tài nào vớt vát được nữa. Đôi mắt đỏ ửng ướt đẫm lệ mang theo bao nỗi tuyệt vọng bộc lộ toàn bộ ra bên ngoài, cô nàng nghiến răng nghiến lợi chất vấn người đàn ông lòng dạ máu lạnh đứng ở đối diện, Đỗ Nhược Vi giờ phút này, cô cảm thấy bản thân phát điên mất rồi, mà cô thà rằng làm một kẻ điên loạn còn hơn là cứ tiếp tục sống trong vô vọng.

Đối với Quách Thừa Nhân, người con gái đáng thương ấy chết tâm hoàn toàn, trái tim nơi lồng ngực cô thời điểm hiện tại chằng chịt biết bao nhiêu vết thương như bị ai đó hung hăng đánh mạnh liên tục, hơi thở vừa yếu ớt vừa nặng nề, da dẻ xấu đến mức vô cùng khó coi.

Ha ha.

Quách Thừa Nhân suốt cả quá trình mặt mũi hoàn toàn tỉnh bơ dù nghe tin Quách Vị An đã chết, đối với đứa con gái do Đỗ Nhược Vi sinh ra, chẳng lẽ đối phương chẳng mang theo chút thương tiếc gì?

Cô bất chợt mắng chửi bản thân ngu ngốc.

Từ đầu đến cuối, hắn ta chưa từng coi An An là con mình, đến bế đứa trẻ còn chưa từng, bởi Quách Thừa Nhân đặc biệt căm ghét cô nên mới trút toàn bộ cơn giận lên người Quách Vị An bé bỏng đáng thương ấy. Bây giờ đứa trẻ rời bỏ cô như đúng ý Quách Thừa Nhân mong muốn rồi, dám chắc cả hắn lẫn Thiệu Ninh Thuần đều cảm thấy vui vẻ lắm.



Người đàn ông nhướng mày, hắn mấp máy môi, hắn tính định lên tiếng thì thanh âm từ miệng Đỗ Nhược Vi vang lên như thể cứa vào lòng: “Đừng giả bộ nữa, muốn cười thì cứ cười đi, Đỗ Nhược Vi tôi thời điểm hiện tại không còn gì để mất nữa rồi. Ép chết An An, là do các người dở trò chứ gì vì muốn chia cắt mẹ con tôi?” Cô nàng căm hận hướng về phía đôi cẩu nam nữ kia, gằn mạnh từng câu từng chữ chất vấn.

Rất có thể lắm chứ.

Làm gì có chuyện đang yên đang lành Quách Vị An xảy ra vấn đề được.

Lòng lang dạ thú, đây chính là bốn từ Đỗ Nhược Vi dùng để mắng những kẻ đang hiện hữu trước mặt mình.

“Đỗ Nhược Vi, cô điên đủ rồi đấy.” Quách Thừa Nhân chau mày, lồng ngực hắn phập phồng lên xuống, chứng kiến đôi mắt ngập nước của Đỗ Nhược Vi, hắn bất giác nhói lòng, tuy nhiên, vẫn kiên quyết mang theo thái độ lạnh nhạt khó chịu mà mở miệng: “Tôi biết cô đau buồn nhưng đừng đánh mất hết lý trí như thế. Tôi dù độc ác đến đâu cũng chưa đến mức ra tay giết chết một đứa trẻ đâu.” Huống chi Quách Vị An vừa cứu con trai hắn một mạng, Quách Thừa Nhân còn định toan tính sau này sắp xếp mọi thứ ổn định cho đứa trẻ vừa mất ấy.

Thiệu Ninh Thuần đứng bên cạnh giả bộ kéo tay người đàn ông: “Thừa Nhân, Nhược Vi cậu ấy hiện tại đang rất khó chịu, anh đừng chấp nhặt. Hãy thông cảm vì cậu ấy vừa mất con.” Tiếp đó, cô ta dám cả gan tiến về phía trước, làm bộ làm tịch an ủi: “Nhược Vi, hãy chấp nhận sự thật, để con bé yên nghỉ thôi. Cậu hãy nghĩ thoáng lên, dù sao An An sống trên đời cũng khó mà nhận được hạnh phúc, biết đâu ở thế giới bên kia đứa trẻ sẽ được hưởng thụ cuộc sống sung túc hơn.”

“Thiệu Ninh Thuần, cô thử nhắc tới tên con gái tôi xem, tôi sẵn sàng lấy mạng cô đấy.” Đỗ Nhược Vi thở hổn hển, nước mắt tuôn trào như mưa, nghiến răng nghiến lợi quát: “Loại người như cô không đủ tư cách gọi An An, tôi thừa biết điều cô đang muốn là gì, nhưng tôi nói cô biết, Thiệu Ninh Thuần, đừng hòng đạt được cho tới khi tôi chết.”



Cô muốn khiến cô ta mãi mãi đứng đấy nhìn, dù nhận được tình yêu từ Quách Thừa Nhân đi chăng nữa, Đỗ Nhược Vi muốn hủy hoại tất cả bọn họ.

Quan sát một bên, thấy người con gái dường như có những hành động quá khích, sắp sửa làm tổn thương tới Thiệu Ninh Thuần, Quách Thừa Nhân ngay lập tức đứng chắn ngang, hắn cố gắng giữ bản thân bình tĩnh: “Đỗ Nhược Vi, đây là bệnh viện, đừng làm loạn nữa. Tiểu Thuần đang có ý tốt muốn khuyên cô, vậy mà cô còn định đánh người ư?”

“Ý tốt? Vậy thì Quách Thừa Nhân, cảm phiền anh mang cái ý tốt ấy biến cho khuất mắt tôi.” Trên môi Đỗ Nhược Vi xuất hiện nụ cười đầy thê lương: “Tôi chẳng những muốn đánh cô ta, thậm chí còn muốn giết Thiệu Ninh Thuần nữa kìa. Cả đứa con trai của hai người nữa, tôi đang tính tìm nó đòi nợ đây.”

Đã đến bước đường này, vậy thì cứ cá chết rách lưới đi.

Khuôn mặt người đàn ông trong thoáng chốc biến đổi, lông mày trên khuôn mặt Quách Thừa Nhân nhíu chặt, khó chịu gầm gừ thành tiếng: “Đỗ Nhược Vi, cô điên đến mức tính làm hại một đứa trẻ ư? Thằng bé rốt cuộc có tội tình gì mà cô lại có những suy nghĩ độc ác đến thế?”

“Quách Thừa Nhân, anh còn biết mở miệng nói ra những lời như vậy ư?” Đỗ Nhược Vi tiến đến túm lấy vạt áo hắn, đôi mắt đỏ hoe vằn lên những tia máu: “Thế con gái tôi có tội tình gì? Anh nói thử xem, An An rốt cuộc cản trở các người ở điểm nào mà nó phải mất mạng?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.