“Vi Vi, những gì anh nói với Quách Thừa Nhân khi nãy đều là sự thật cả. Anh có tình cảm với em, từ rất lâu rồi, vốn định để từ từ mới để em biết, ai dè chồng cũ em suốt ngày cứ làm phiền nên anh buộc thừa nhận thôi.”
Vành tai Trịnh Hi Ngôn bất giác đỏ ửng, anh ngượng ngùng đưa tay gãi gãi đầu, dù ngoài mặt anh đã cố hết sức tỏ ra bình tĩnh tuy nhiên có trời mới biết được rằng ở thời điểm hiện tại anh căng thẳng tới mức độ nào. Tim nơi lồng ngực Trịnh Hi Ngôn đập thình thịch thình thịch như trống đánh liên hồi, không gian xung quanh tĩnh lặng làm hơi thở cả hai trở nên rõ ràng.
Bao nhiêu năm qua anh luôn âm thầm ở cạnh Đỗ Nhược Vi quan tâm chăm sóc thầm lặng, luôn ân cần với cô từng li từng tí. Chính Trịnh Hi Ngôn là người có vai trò quan trọng kéo cô nàng từ đáy vực trở về cuộc sống thực tại. Hy sinh rất nhiều, tuy nhiên Trịnh Hi Ngôn chưa từng đòi hỏi cần đền đáp.
Anh chỉ muốn ở cạnh Đỗ Nhược Vi mà thôi.
Đương nhiên tiến xa hơn thì lại càng là chuyện tốt.
Anh luôn che giấu tình cảm bản thân bỏ ra vì sợ dọa Đỗ Nhược Vi, hơn thế nữa, khoảng thời gian ấy, người con gái luôn bận tâm, đặc biệt vô cùng ám ảnh đối với những gì Quách Thừa Nhân gây ra cho mình, dù Trịnh Hi Ngôn có tỏ tình thì đối phương cũng khó mà mở lòng được, thậm chí cô nàng còn tìm mọi cách chạy trốn anh nữa. Trịnh Hi Ngôn muốn từ từ đợi Đỗ Nhược Vi thật sự quên hết những chuyện đau buồn ở quá khứ, dần dần chấp nhận anh, thế nhưng ai mà ngờ được vừa trở về nước, Trịnh Hi Ngôn còn phải đối diện với một Quách Thừa Nhân.
Đối phương công khai muốn theo đuổi Đỗ Nhược Vi, dù sao trước đây cô cũng yêu hắn ta như vậy, yêu đến bán sống bán chết, Trịnh Hi Ngôn thật sự rất sợ người con gái trước mặt bị những lời ngon ngọt Quách Thừa Nhân nói ra lay động, ngay lập tức quên hết việc hắn từng làm trong quá khứ. Hơn nữa, Trịnh Hi Ngôn không nỡ từ bỏ Đỗ Nhược Vi, ở bên cạnh cô bao nhiêu lâu nay là anh, Quách Thừa Nhân đâu làm được gì.
Khuôn mặt Đỗ Nhược Vi viết rõ hai từ khó xử, cô nhất thời chẳng biết phải nói gì với chàng trai trước mặt nữa, đôi mắt long lanh lảng tránh sang chỗ khác, những ngón tay đan xen vào nhau. Lồng ngực người con gái phập phồng lên xuống theo từng hơi thở. Cô chau mày, nhiều suy nghĩ thay nhau đánh úp, đan xen trong đầu.
Thiệt tình Đỗ Nhược Vi chưa bao giờ ngờ tới việc Trịnh Hi Ngôn âm thầm thích mình bao nhiêu lâu nay.
Cô luôn coi anh như một người bạn chân thành, hôm nay đang yên đang lành nhận được lời tỏ tình, Đỗ Nhược Vi thật sự vô cùng hoang mang, biểu cảm khó tin.
Trịnh Hi Ngôn hiểu rõ tâm trạng hiện tại của cô, anh từ từ bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Đỗ Nhược Vi, mở miệng, thanh âm dịu dàng thâm tình: “Vi Vi, em có thể cho anh một cơ hội chăm sóc mẹ con em được chứ? Anh biết em sợ, nhưng yên tâm, anh với Quách Thừa Nhân là hai người hoàn toàn khác xa nhau, anh đảm bảo không bao giờ khiến em đau khổ giống cái cách chồng cũ em đã gây ra. Thích em lâu rồi, nay anh mới có cơ hội bày tỏ đấy.” Khóe môi chàng trai cong lên, nụ cười như nắng chiếu ấm áp xuất hiện trên môi làm biết bao cô gái rung động.
“Nhưng… nhưng mà…” Đỗ Nhược Vi lắp ba lắp bắp, vẻ mặt nhăn nhó, dường như đang muốn nói gì nhưng lời chẳng tài nào bật ra khỏi cổ họng được.
Đúng như Trịnh Hi Ngôn nói.
Nhắc đến việc này vào thời điểm hiện tại thật sự dọa đến Đỗ Nhược Vi. Sau cuộc hôn nhân thất bại lần trước khi bỏ ra biết bao nhiêu tâm tư tình cảm, nỗ lực chứng minh bản thân đều bị mọi người xung quanh gạt hết sang một bên, Quách Thừa Nhân hận cô vì nghĩ Đỗ Nhược Vi dở trò chia rẽ, mẹ chồng khi ấy lúc nào cũng mang tư tưởng người con gái muốn trèo cao dù thân phận thấp kém thì Đỗ Nhược Vi đã chả tin vào mấy chuyện tình cảm nữa rồi.
Cho nên, nhận được lời tỏ tình bất ngờ từ Trịnh Hi Ngôn, cô vô cùng khó xử, chưa biết nên nói thế nào nữa.
Đặc biệt, một chàng trai tốt như Trịnh Hi Ngôn, Đỗ Nhược Vi thật sự cảm thấy mình không xứng với anh. Gia thế tốt, công việc ổn định, còn cô chỉ là kẻ chả có gì trong tay, huống chi Đỗ Nhược Vi từng trải qua một đời chồng, ô uế hết cả rồi. Tự hỏi rằng Trịnh Hi Ngôn thật sự chẳng để tâm ư?
Người đàn ông tiếp tục an ủi cô: “Vi Vi, em đừng lo lắng quá, tạm thời để anh theo đuổi em được chứ? Anh nhất định chứng minh cho em thấy Trịnh Hi Ngôn anh là người xứng đáng để em dựa dẫm vào.” Anh đưa tay vỗ ngực, đảm bảo chắc nịch.
“Để em suy nghĩ đã.”
“Được rồi.” Trịnh Hi Ngôn bật cười.
Chỉ cần Đỗ Nhược Vi chưa thẳng thừng từ chối thì anh biết bản thân mình vẫn còn cơ hội.
Về phía Quách Thừa Nhân, sau hôm bị Trịnh Hi Ngôn cảnh cáo, hắn ta thỉnh thoảng vẫn đến tìm Đỗ Nhược Vi, tuy nhiên chưa bao giờ có cơ hội gặp cô, thậm chí phải chứng kiến cảnh tượng vô cùng cay mắt khi lúc nào hai người đó cũng ở cạnh nhau như hình với bóng, hắn thậm chí còn chả có cơ hội xen vào. Trịnh Hi Ngôn, Đỗ Nhược Vi với con trai người đàn ông lúc nào bắt gặp đều cười cười nói nói vui vẻ, ai nấy nhìn vào đều khẳng định họ mới là gia đình đích thực, Quách Thừa Nhân chỉ ở ngoài rìa thôi.
Nỗi chua xót lan rộng khắp thân thể.
Hắn thật sự rất muốn bản thân thay thế vị trí Trịnh Hi Ngôn hiện tại, Quách Thừa Nhân thừa nhận, mình vô cùng ghen tị với Trịnh Hi Ngôn.
Tuy nhiên, biết làm sao được, chính tay hắn đã bỏ lỡ mẹ con Đỗ Nhược Vi, giờ còn phải trả giá cho hành vi năm xưa.
Lúc này, Quách Thừa Nhân mới hiểu được cảm giác của Đỗ Nhược Vi vào bảy năm trước khi phải chứng kiến hắn cùng Thiệu Ninh Thuần ở trước mặt ngọt ngào ân ái. Đau mà chả biết giãi bày cùng ai. Khó chịu, bức bối, ghen tị, biết bao nhiêu cảm xúc xâm lấn lấy hắn.
Quách Thừa Nhân nhốt mình ở nhà trong một khoảng thời gian. Thật ra hắn vẫn tìm cách nói chuyện với Đỗ Nhược Vi, tuy nhiên, cô liên tục né tránh, chưa từng cho người đàn ông cơ hội. Thậm chí Trịnh Hi Ngôn còn công khai đang theo đuổi Đỗ Nhược Vi, Quách Thừa Nhân vừa thất thần vừa ngập tràn lo lắng.
Nên làm gì đây chứ?
So với Trịnh Hi Ngôn, Quách Thừa Nhân thật sự run rẩy, đặc biệt nhớ tới những lời đối phương từng nói. Thay vì chọn một kẻ gây ra biết bao nhiêu đau khổ cho mình thì Đỗ Nhược Vi phần trăm cao sẽ về bên cạnh chàng trai luôn lo lắng, quan tâm mọi lúc mọi nơi. Sợ rằng Quách Thừa Nhân không có cơ hội để mà so sánh với Trịnh Hi Ngôn kia.
Tuy nhiên, hắn chẳng muốn đánh mất Đỗ Nhược Vi một cách tiếc nuối đến thế.
Mấy ngày trôi qua, Quách Thừa Nhân làm bạn với rượu, hắn hy vọng men say khiến bản thân quên đi những chuyện phiền não hiện tại, thế nhưng chả biết tại sao càng uống càng nhớ rõ. Quách tổng từng làm mưa làm gió trên thương trường nay tàn tạ đến mức khó ai nhận ra được.
Quách phu nhân đến tìm con trai về chuyện đứa cháu, tuy nhiên, chứng kiến Quách Thừa Nhân trong bộ dạng hiện tại, biết được chuyện con mình trải qua, bà ta vừa bất lực vừa đau lòng. Dù ghét Đỗ Nhược Vi ra sao Quách phu nhân cũng chưa muốn Quách Thừa Nhân biến thành bộ dạng hiện tại.
Chính vì thế, bà ta cắn răng hạ mình tới tìm Đỗ Nhược Vi, cầu xin: “Nhược Vi, cô quay về với Thừa Nhân đi, thằng bé nó hối hận rồi. Tôi biết, tôi thừa nhận bản thân sai, chúng tôi nhất định sửa chữa toàn bộ. Chỉ mong cô cho Thừa Nhân một cơ hội.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]