“Quách tổng, hình như vấn đề này tôi từng nói rất nhiều lần rồi cơ mà nhỉ? Hay hiện tại anh bị lừa đến mức đầu óc mụ mị rồi nên chưa hiểu ý tôi là gì?”
Đỗ Nhược Vi rơi vào trầm lặng khoảng vài giây, cô ngước mắt nhìn chằm chằm Quách Thừa Nhân, sau đó nhấn mạnh từng chữ. Đối diện với chuyện tình cảm, cô nàng thật sự vô cùng mệt mỏi, với người con gái thì hiện tại chả cần gì hết, tình cảm Quách Thừa Nhân dành cho cô, thứ mà Đỗ Nhược Vi từng khao khát biết bao nhiêu trước đây nay cô đã hoàn toàn buông tay, quá đủ vì những chuyện xảy ra rồi, cô chưa bao giờ ôm ấp ý định trở về bên cạnh đối phương lần nữa mặc kệ việc hắn đang hối hận, day dứt từng ngày.
Quách Thừa Nhân biết sai thì sao chứ?
Trước kia Đỗ Nhược Vi rõ ràng đã từng nói, trên đời này có một số chuyện một khi đã kết thúc thì đã hoàn toàn chấm dứt, và sai trái đôi khi dù có cố gắng sửa đổi thì kết quả vẫn chả thay đổi được gì, hơn nữa, nếu hiện tại Đỗ Nhược Vi gật đầu đồng ý với Quách Thừa Nhân thì cuộc sống giữa hai người cũng khó lòng mà viết lên hai từ hạnh phúc được. Bởi cái chết của An An đối với Đỗ Nhược Vi mà nói là vết thương vô cùng sâu sắc, làm sao cô có thể ngày ngày ở cạnh, tươi cười vui vẻ với cái kẻ từng gián tiếp đẩy con gái mình vào cái chết, không chỉ có Đỗ Nhược Vi mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng vậy thôi.
Quách Thừa Nhân từng bước tiến đến gần, hắn trầm giọng, cúi đầu dán chặt mắt về Đỗ Nhược Vi, thở dài một hơi: “Đương nhiên tôi hiểu điều đó, chỉ là Nhược Vi, chẳng lẽ thời gian qua em nhìn tôi như vậy mà vẫn giữ quyết định ấy ư? Tôi thật sự hy vọng bản thân được sửa chữa, tổn thương tôi từng gây ra cho em tôi nhất định từ từ hàn gắn, hoặc nếu em muốn thì hãy trừng phạt tôi hệt như vậy, thậm chí còn có thể đau đớn hơn gấp trăm ngàn lần tôi hoàn toàn chấp nhận mà chẳng lấy lời oán than nào hết. Chỉ mong em hãy quay đầu nhìn tôi một lần thôi.” Đôi mắt hắn lóe lên những tia u buồn sâu thẳm khó miêu tả được thành lời.
Hắn chỉ đơn giản khẩn cầu Đỗ Nhược Vi dành cho mình cơ hội mà thôi, còn những chuyện khác đều tùy cô xử lý, Quách Thừa Nhân chưa từng có ý kiến. Trịnh Hi Ngôn làm được những gì thì người đàn ông cũng như vậy, thậm chí mang đến nhiều hơn rất nhiều. Hận hắn cũng chả sao hết, Quách Thừa Nhân cảm thấy hắn đáng bị như thế, nhưng mà hận hãy ở bên cạnh hắn, đem đến bất kỳ hình phạt nào đều ổn hết.
Chứ nhìn Đỗ Nhược Vi gả cho người đàn ông khác, Quách Thừa Nhân vô cùng khó chịu, không cam lòng bất lực đứng nhìn.
“Quách tổng, giữa chúng ta còn có thể hàn gắn ư? Việc này hoàn toàn bất khả thi.” Đỗ Nhược Vi bình tĩnh mở miệng, thái độ hời hợt hướng mắt về nơi xa xăm nào đó: “Tôi rất mệt mỏi, chả muốn cố gắng nữa. Hơn thế, có những chuyện anh đang hiểu lầm ở đây rồi. Tôi chẳng còn hận anh hay gia đình anh đâu, nếu Quách tổng cần sự tha thứ đến từ Đỗ Nhược Vi tôi thì bây giờ anh đạt được rồi. Tôi cũng từng nói với mẹ anh, tôi chả có thời gian để toan tính, thù hằn ai hết. Nên mong anh từ bỏ chủ ý ở trên người tôi, tôi dù có từ chối Trịnh Hi Ngôn thì cũng mãi mãi không quay về bên cạnh anh đâu. Anh nên biết dù gắng gượng đến mức độ nào thì vẫn tồn đọng một sự khó xử, cùng với đó rất nhiều rắc rối khác phát sinh. Tôi chẳng phải Đỗ Nhược Vi trước đây cứ chạy theo thứ chưa bao giờ thuộc về mình.” Từng câu từng chữ thốt lên vô cùng nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa hàm ý cực kỳ sâu xa, cùng với đó là tiếng thở não nề.
Nhắc đến mẹ Quách Thừa Nhân mới nhớ, hai hôm trước bà ta từng tới tìm Đỗ Nhược Vi đưa thuốc bổ các thứ nhưng cô chỉ lạnh lùng cự tuyệt, thái độ Quách phu nhân biểu hiện khác hoàn toàn so với trước đây, hòa hoãn, nhẹ nhàng chứ chả phải gay gắt, móc máy, mỉa mai nữa. Tuy nhiên, Đỗ Nhược Vi nào cần tới, lúc cô mong nhất thì những thứ như này đâu dành tặng tới cô.
Giờ làm vậy có ích gì.
Quách phu nhân thời điểm ấy ân hận van xin hết lời: “Đỗ Nhược Vi, cô đừng bận tâm chuyện quá khứ nữa, hoặc đem mọi tội danh tính lên đầu tôi ấy, khi nào hả hê rồi thì hãy quay về với Thừa Nhân đi. Con trai tôi bao nhiêu năm qua nó cũng chịu đủ rồi. Hãy để chúng tôi chuộc lỗi được chứ?”
“Thưa phu nhân, tôi chưa từng oán trách ai, chỉ là lúc ấy tôi chẳng có thế lực trong tay nên mới khiến bà gai mắt thôi, tôi chấp nhận thân phận mình thấp kém, gia đình hào môn ghét bỏ là chuyện đương nhiên.” Đỗ Nhược Vi chỉ mỉm cười, nhẹ như mây nhả ra từng chữ: “Lời xin lỗi muộn này tôi chấp nhận, đồng thời bỏ qua hết những chuyện năm xưa, tha thứ hết toàn bộ. Chỉ là việc nối lại tình xưa với Quách Thừa Nhân mà nói đây hoàn toàn không thể được. Tôi mong Quách phu nhân hiểu cho, cuộc sống mẹ con tôi chả cần giàu sang phú quý gì hết, nên bà hay Quách Thừa Nhân đừng phí công vô ích nữa.”
Đỗ Nhược Vi lấy đâu ra tâm trạng để ý tới nhà họ Quách nữa. Đúng là lúc trước cô từng khao khát cái ngày hôm nay hằng đêm, đến mức mất cả ngủ, nhưng ước vọng viển vông ấy đã mãi mãi chìm vào trong quá khứ rồi, Đỗ Nhược Vi nào còn gan để đặt chân vào ngục tù lần thứ hai. Huống chi chưa biết chừng mai này cô làm ra chuyện gì khiến Quách phu nhân gai mắt thì bà ta kiểu gì chả tiếp tục gây sự vô cớ với Đỗ Nhược Vi.
Nói chung là chạy nhanh còn kịp.
Quách Thừa Nhân đứng trước mặt bị những lời thốt ra từ miệng Đỗ Nhược Vi làm cho đứng hình một thời gian, đột nhiên đáy lòng hắn dâng lên cảm giác chua xót đến tận cùng.
Hóa ra từ lâu rồi Đỗ Nhược Vi đã không còn hận hắn nữa ư?
Điều này vốn dĩ rất tốt, thế nhưng với Quách Thừa Nhân mà nói nó mới là hình phạt thực sự. Một khi Đỗ Nhược Vi mà hết tình cảm thì cô nhất định chả thèm bận tâm tới bất cứ điều gì, dù Quách Thừa Nhân hy sinh vì cô bao nhiêu hay bỏ ra tình cảm sâu sắc đi chăng nữa. Thà rằng cứ hận còn khiến hắn thoải mái hơn cảm giác chơi vơi lúc bấy giờ.
Phải làm gì chứ?
Hắn cực kỳ muốn quay ngược thời gian cứu vãn chút gì đó giữa hai người, nhưng điều này chỉ mãi mãi nằm trong truyện cổ tích mà thôi.
Người đàn ông hụt hẫng chắp tay vào nhau, lông mày nhíu chặt, nơi khóe mắt từ bao giờ đã xuất hiện những nếp nhăn ẩn hiện dưới lớp da. Quách Thừa Nhân đau khổ cất giọng: “Thật sự là không thể ư? Nhược Vi, em hãy suy nghĩ lại đi. Con chúng ta cũng chẳng thể cứ lờ mờ, sống thiếu vắng tình cảm gia đình được.” Hắn cố gắng vớt vát chút gì đó.
“Đương nhiên là không thể. Quách Thừa Nhân, anh từ bỏ đi, đừng phí công vô ích nữa.” Đỗ Nhược Vi bất chợt phì cười: “Tôi từng nói rất nhiều lần rồi đúng chứ? Hơn nữa, một gia đình hoàn chỉnh thì thiếu gì cách. Việc tốt nhất hiện tại đối với cả tôi và anh là đừng gặp gỡ làm gì cả. Thủ tục ly hôn, tôi sẽ sớm gửi đến Quách tổng, mong anh chấp nhận ký vào, đừng làm mọi thứ càng ngày càng rắc rối hơn. Kết thúc là lựa chọn hoàn hảo.”
Cô bình tĩnh trực tiếp nhìn thẳng vào mắt Quách Thừa Nhân, ngữ khí đặc biệt quyết tâm, dường như khó lòng mà thay đổi được nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]