Sáng hôm sau, Hạ Băng dậy rất sớm để chuẩn bị đồ ăn cho Lạc Tử An.
Không hiểu sao dù bị anh cự tuyệt rất nhiều nhưng cô vẫn cứ có chấp niệm nếu mình kiên trì thì đến một hôm nào đó Lạc Tử An nhất định sẽ động lòng..
..
Hạ Băng vừa chuẩn bị xong bữa sáng còn định lên gọi Lạc Tử An dậy thì đã thấy anh ăn mặc chỉnh tề đi xuống từ phía cầu thang.
Lạc Tử An nhìn bàn ăn trong phòng thì sinh ra một loại chán ghét đến cùng cực.
Người con gái này rốt cuộc có cảm nhận được sự ghét bỏ của anh đối với cô hay không? Sao cô cứ luôn làm những điều vô ích đến vậy?..
Lạc Tử An đi về phía bàn ăn, đứng trước mặt Hạ Băng anh nói:
"Cô không thấy mình rất rảnh à? Tôi đã nói là tôi sẽ không ăn là nhất quyết không ăn. Tại sao cô cứ phải làm tôi thêm khó chịu? Đồ ăn cũng là gia sản của Lạc gia, cô sử dụng một cách bừa bãi như vậy không thấy tiếc à?"
Hạ Băng sững người lại vì những gì cô nghe được..
Đúng thật là mấy hôm nay cô đều nấu và không có ai ăn nên phải bỏ đi rất nhiều.
Cô chưa từng nghĩ đến việc lãng phí thức ăn mà chỉ nghĩ đến việc làm cách nào để Lạc Tử An chịu ăn cùng cô một bữa..
"Em xin lỗi..Từ sau em sẽ không nấu nữa."
Hạ Băng thấy áy náy trong lòng vì sự lãng phí của mình. Cô thấp giọng xin lỗi Lạc Tử An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-khong-tron-ven/2646931/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.