Tác giả: Mỹ Linh
Khi tỉnh dậy trước mắt tôi là một căn phòng cũ nát, không gian tối om, ánh sáng duy nhất có lẽ là ánh đèn lập loè từ chiếc đèn cũ, tôi muốn hét lên nhưng ngay lập tức miệng tôi bị nghẹn lại, cả người tôi không thể cử động. Tôi có thể cảm thấy rõ sợi dây thiết chặt lấy người tôi. Như sực nhớ ra điều gì đó, tôi nhìn xuống bụng mình rồi bất giác thở phào nhẹ nhõm.
"Đây là bắt cóc sao? Tống tiền? Tôi chắc hẳn không có nhiều tiền nhưng..... thằng chồng cũ của tôi thì có. Bắt cóc tôi để tống tiền hắn? Sao bọn này đen thế, có lẽ chúng không biết tôi và chồng ly hôn một tháng trước rồi."
Hàng loạt suy nghĩ của tôi hiện ra, ngay lúc này tôi chỉ có thể nghĩ đến chồng cũ, hẳn là việc bắt cóc này ít nhiều cũng liên quan đến hắn.
"Này, cô ta tỉnh chưa?"
"Cái gì? Mày bỏ cả lọ thuốc hay sao mà giờ nó vẫn chưa tỉnh?"
"Coi chừng nó cho tốt, chúng mày mà để sểnh thì một đồng cũng đừng mong mà nhận được."
Chặt đứt suy nghĩ của tôi là một loạt âm thanh quát tháo, nhưng thứ khiến tôi sợ hãi chính là giọng nói chanh chua kia, chẳng phải đó là giọng của cô em gái nuôi Quỳnh sao? Cô ta làm xã hội đen bao giờ thế? Đã thế lại cả gan cho người bắt cóc tôi. Mặc kệ dù bất cứ lý do gì bây giờ tôi vẫn nên giả vờ chưa tỉnh để kéo dài thời gian, may ra còn cơ hội thoát được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-khong-tinh-yeu/3465448/chuong-22.html