Trong nháy mắt, tiếng thét chói tai của Khương Minh Chi tắt lại trong cổ họng.
Ánh đèn màu sáng mờ nhạt, hình dáng nam nhân dần rõ ràng hơn trong bóng tối, Lộ Khiêm lặng lẽ đứng trước cửa.
Cô nhìn không rõ vẻ mặt của anh, cũng không thấy ánh mắt anh, chỉ thấy anh đưa tay qua, cùng với người đứng đó liền nhau như hình với bóng.
Khẩu khí lạnh lùng của nhà tư bản tràn ra “Cô gái này làm trò xiếc sao cười chết”, “Thấy người sang bắt quàng làm họ hả, phụ nữ như cô một ngày tôi thấy 300 người”.
Khương Minh Chi nhớ tới vừa rồi trong âm thanh gợi cảm cô đã tự high múa thoát y một cách nóng bỏng.
“......”
Điên rồi.
Cô bất chấp khuôn mặt mình đã biến thành màu gan lợn, luống cuống tay chân lấy quần áo anh đưa, chỉ là lúc đầu ngón tay cô chạm đến chất vải, nam nhân đột nhiên đổi ý đem quần áo thu lại.
Ngón tay Khương Minh Chi bắt vào khoảng không.
Cô buồn bực nhìn bóng đen phía trước, tức giận nhịn không được dậm chân: “Anh đứng chỗ này bao lâu rồi?”
“Anh đã nhìn thấy cái gì?”
Nam nhân mang theo nửa phần ý cười trả lời cô: “Đã lâu.”
“Cái nên thấy đã thấy hết.”
Khương Minh Chi lần nữa cảm thấy mình không nên hỏi làm chi để tự rước lấy nhục, nhớ lại cái nháy mắt lúc nãy muốn chết ngay tại chỗ.
Cô một tay bảo vệ ngực chỉ mặc cái áo mỏng, một tay tiếp tục duỗi lấy quần áo của mình: “Anh đem mấy hình ảnh vừa rồi quên đi.”
“Đó là em tự nhảy chơi cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-giau-mat-hang-dau-bi-lo-tay/595793/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.