Không khí trong xe bảo mẫu nhất thời vô cùng yên tĩnh.
Mao Mao phát hiện sau khi Khương Minh Chi cầm điện thoại lên vẫn luôn giơ tay bất động, nhịn không được cúi lại gần: “Có chuyện gì vậy chị Minh Chi?”
Khương Minh Chi lập tức đem điện thoại giấu trong mình: “Không có gì.”
“Ồ” Mao Mao đành trở lại chỗ ngồi.
Khương Minh Chi cuối cùng cũng tỉnh lại, một lần nữa cảm giác chết lặng, chỉ là không biết bao nhiêu lần nữa.
Cô có phải nên vui mừng vì Lộ Khiêm đã phổ cập ngôn ngữ chuyện phiếm không tồi, không chỉ có thể nghe hiểu mà còn học đi đôi với hành, tỉ như từ “có thể” chỉ cần trả lời là “có”. (chương trước mình lộn)
Cô muốn thu hồi tin nhắn cũng không kịp, khung thoại đối phương chỉ một chữ rất đơn giản “Được”, tỏ vẻ tin nhắn của bạn tôi đã thấy, hơn nữa không chỉ thấy mà còn trả lời rất chu đáo. (thật ra chữ “có” và “được” trong tiếng trung nó cùng một chữ á nhưng dịch “được” nó ok hơn)
Lần trước hai tiếng rưỡi WeChat không thấy động tĩnh, lần này chưa đầy hai giây đã trả lời.
“....”
Khương Minh Chi nội tâm sau khi chạy được mười vạn km rốt cuộc cũng cầm di động hồi âm: [Em nói chính là nếu không đêm nay em mời anh ăn cơm]
[Bất quá giờ em nhớ ra đêm nay em còn việc nữa, nên không có thời gian, 88]
Trả lời những câu đó xong, Khương Minh Chi yêu cầu tài xế đổi địa điểm, lái xe đến hội sở spa mà cô hay đi, mát xa trong hội sở mấy tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-giau-mat-hang-dau-bi-lo-tay/595778/chuong-10-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.