"Gì chứ? Cướp sao?"
Ôn Bích tỏ ra chấn động, không nhiều lời diễn trò lo lắng, ân cần hỏi.
"Nhiên Cẩm, con có sao không? Có bị thương ở đâu không?"
Hai tay sờ loạn xạ xem xét, ngoài mặt giả nhân giả nghĩa, trong lòng lại không khỏi bực tức. Không thể ngờ kế hoạch lại dễ dàng bị cô phá vỡ, lo sợ những kẻ kia sẽ làm lộ chuyện, không một chút chần chừ Ôn Bích gắt gỏng lên.
"Quản gia, cho người mang bọn chúng xử lý nhanh, dám đến Nhậm gia gây rối đúng là không biết trời cao đất dày."
"Khoang đã!"
Nhiên Cẩm hô lên một tiếng, làm cho người có mặt liền khựng lại, cô cầm gậy quay lại chỗ 3 tên cướp, mở khăn bịt miệng cho chúng, dùng gậy nâng cằm một tên lên.
Trông bộ dáng ngả ngớn như một côn đồ khiến cho ai nấy cũng nhìn cô bằng ánh mắt xáo trộn, nhất là Ôn Bích và An Hạnh Uyên, phập phồng lo sợ không thôi.
"Nhậm gia không phải là nơi bình thường cho kẻ khác có thể tùy tiện vào, từ trong ra ngoài đều có camera giám sát...
Tại sao các người lại dám vào đây cướp?
Thật sự là cướp...hay còn mục đích khác...?"
Cô tra khảo bọn chúng trước ánh mắt thất thần của những người kia, chúng vừa sợ chết vừa sợ tội, không ngừng nhìn qua phía Ôn Bích.
Chính ánh mắt của chúng làm cho Nhiên Cẩm quay đầu híp mắt nhìn theo.
Ôn Bích chột dạ, ý thức hỗn loạn, không thể lường trước mọi việc được sắp xếp chu đáo lại trở thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-do-den/2798673/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.