"Nhiên Cẩm, ngay cả chồng cô cũng dám đánh sao?"
Ngón tay co rút run rẩy như lá sóng nước cuồn cuộn, tình cảnh này có chút không đúng. Rõ ràng, hắn đến để cho cô gái kia một bài học nhớ đời, vậy mà người phải ghi nhớ hiện tại lại chính là hắn.
Nhậm Cảnh dường như không thể nuốt trôi cục tức này, hắn vừa nhỏm người lên thì bất ngờ những ngón tay lả lướt của Nhiên Cẩm chạm vào cầm hắn, bất giác toàn thân sinh phản ứng, tự dưng lại nằm ngã ngửa bên dưới trơ mắt nhìn.
Cô gái lúc này cứ như một người khác hẳn, đôi mắt đào hoa tình tứ chưa từng có, Nhiên Cẩm dần dần cúi sát mặt hắn, ngữ điệu cũng thay đổi đột ngột.
"Nhậm Cảnh, Nhiên Cẩm này rất ghét hạng đàn ông ức hiếp phụ nữ...
Nếu anh thật sự nghĩ mình là chồng tôi thì đừng bao giờ giở trò ức hiếp tôi.
Là chồng thì phải bảo vệ vợ!"
Cô rời tay khỏi cằm hắn, như một sự mất mát, hắn luyến tiếc mị thái ma mị lúc nãy của cô, trong lòng bất chợt lắng xuống sự cay cú, lãnh đạm hỏi.
"Cô xem tôi là chồng sao?"
Mày rậm nhướng cao uy nghiêm, hắn lồm cồm ngồi chống gối, bộ dáng như một côn đồ ngả ngớn, cười mỉa mai.
Nhiên Cẩm điềm nhiên ngồi bó gối cạnh hắn, khóe môi nhẹ nhàng căng ra, ảm đạm đáp.
"Tôi không xem anh là chồng!"
Thanh âm êm đềm tai vô cùng, tuy nhiên lời nói ra lại phá tan vẻ bình tĩnh của Nhậm Cảnh, nghe chẳng lọt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-do-den/2798663/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.